
Có những khoảnh khắc tưởng chừng nhỏ bé - như khi con chập chững bước đi, hay vụng về tự xúc thìa cơm đầu tiên - lại đủ để khiến mẹ lặng người, nhận ra: Đi chậm lại mới thật sự quý giá.
Trong hành trình này, mẹ không chỉ đồng hành cùng con lớn lên, mà còn học cách sống lại từ đầu - bằng sự kiên nhẫn, sự hiện diện và tình yêu thương giản dị mỗi ngày.
Hôm nay, em bé Vừng của mình vụng về tự xúc từng thìa cơm. Một ngày bình thường với hầu hết mọi người, nhưng lại là khoảnh khắc quý giá nhất trong đời mình. Khoảnh khắc nhỏ bé khiến mình chợt tự hỏi: “Nếu vẫn mải mê chạy theo công việc như trước kia, liệu mình có kịp chứng kiến điều đáng giá này?”
Đó cũng chính là lúc mình nhận ra: Có lẽ, mình đã đúng khi chọn đi chậm lại, tạm gác bỏ những nhịp sống hối hả ngoài kia, để đồng hành cùng con trong những năm tháng đầu đời.
Trước kia, mình từng bị cuốn vào deadline, công việc, guồng quay xã hội, cùng nỗi sợ bị bỏ lại phía sau. Đã có lúc mình nghĩ: Nếu mình chậm lại, mình sẽ đánh mất cơ hội, sẽ bị người khác vượt qua.
Nhưng rồi có những khoảnh khắc khiến mình “thức tỉnh”. Đó là khi con ốm mà mình không kịp ở bên, hay lần đầu con gọi “mẹ” mà mình lại đang vùi đầu trong công việc. Cảm giác mất mát ấy nhói tận tim. Và mình hiểu, nếu tiếp tục như thế, mình sẽ đánh đổi cả những cột mốc chỉ xảy ra một lần trong đời con.
Đi chậm lại không phải lúc nào cũng dễ dàng. Có những ngày nhà cửa bề bộn, công việc còn dang dở, bản thân thấy mình như “tụt lại” so với bạn bè. Có lúc mệt mỏi đến mức chỉ muốn bật khóc khi con quấy khóc mãi không thôi.
Nhưng đổi lại, cũng có những ngày thật diệu kỳ - khi được nghe con cười khanh khách vì lần đầu đứng vững; khi cùng con ngắm những chiếc lá rơi ngoài công viên; khi cả nhà ngồi ăn bữa cơm chậm rãi mà không cần vội vã. Những khoảnh khắc ấy khiến mình hiểu rằng: “Sống chậm lại” không đồng nghĩa với dừng lại, mà là đi bước cùng nhịp với con - để cảm nhận, để lắng nghe trọn vẹn từng điều bình dị nhất. Và trong hành trình này, con đã dạy mẹ:
- Về sự kiên nhẫn: Mỗi khi thấy con đứng lên sau nhiều lần vấp ngã - mẹ học được rằng, kiên nhẫn không phải là đợi đến khi đôi chân con đủ khoẻ, mà còn là mạnh mẽ vượt qua những nỗi đau và sự sợ hãi, bước đi trên chính đôi chân của mình.
- Về những niềm vui: Tiếng cười vang đáng yêu của con với những điều tưởng như nhỏ bé giúp mẹ như nhận thấy, hạnh phúc đôi khi đến từ những điều thật đơn giản.
- Về sự hiện diện: Mẹ hiểu rằng, việc quý giá nhất mẹ có thể làm cho con đôi khi chỉ là ở cạnh khi con cần - mỗi khi con nhìn mẹ cười thật hạnh phúc, hay khi con bất ngờ sà vào lòng mẹ đầy yêu thương.
- Về tình yêu thương: Dù mẹ có vụng về hay mệt mỏi, có cáu gắt hay làm con sợ hãi… con vẫn luôn dang rộng vòng tay, ôm lấy mẹ như ôm cả thế giới. Khoảnh khắc mẹ nhận ra, mẹ mới đang là người được đón nhận tình yêu vô điều kiện.
Nhờ con, mẹ học cách sống chậm không chỉ bằng nhịp điệu, mà còn bằng trái tim. Và mẹ nghĩ, mẹ cần sống tốt hơn để xứng đáng với tình yêu thuần khiết của con.

Con không cần một người mẹ hoàn hảo, chỉ cần một người mẹ hiện diện. Những “thành công” của mẹ hôm nay không nằm ở bảng KPI hay báo cáo công việc, mà ở việc mỗi ngày mẹ và con cùng nhau trưởng thành.
Đi chậm lại giúp mẹ nhìn rõ hơn những giá trị vốn giản dị nhưng vô cùng bền lâu: gia đình, tình yêu, và chính bản thân mình.
Gửi mẹ,
Nếu có thể, mình mong các mẹ cũng hãy cho mình quyền đi chậm lại một chút. Bởi những năm tháng đầu đời của con sẽ không bao giờ trở lại.
Con lớn lên từng ngày, và mẹ cũng vậy - nhưng điều đẹp đẽ nhất là chúng ta đang làm điều đó cùng nhau.
![]() Mẹ của bé Vừng – Một bà mẹ đang học cách lớn lên cùng con, chậm rãi hơn – và dịu dàng hơn mỗi ngày. |




Bình luận