
Bạn bè, người thân xung quanh bảo cách nuôi con của tôi “úm” quá, sau này cháu khó sống tự lập.
Mẹ Tép
Tôi năm nay 37 tuổi, lấy chồng đã được 13 năm và đang có một bé trai 4 tuổi. Hành trình tìm con ròng rã suốt 7 năm trời của hai vợ chồng khiến tôi coi con trai như sinh mạng mới của mình, không nỡ để con chịu va vấp.
Hồi hết nghỉ thai sản, tôi quay lại làm việc nhưng lòng vẫn đau đáu không biết bảo mẫu chăm con có chu đáo, con có được chăm sóc 24/24 hay không. Canh cánh nỗi lo làm tôi khó tập trung tâm trí cho công việc nên đã quyết định tạm nghỉ để ở nhà chăm con. Gia đình tôi cũng có điều kiện nên việc tôi nghỉ làm không ảnh hưởng nhiều đến kinh tế gia đình.
Giờ con 4 tuổi đã cứng cáp hơn, gia đình hai bên và bạn bè khuyên tôi nên cân nhắc quay lại với công việc, một phần vì thấy tôi cứ quanh quẩn ở nhà cũng buồn chán, phần khác thấy cách chăm con của tôi hơi “quá đà”.

Con ăn gì mỗi bữa, ăn lúc nào, thực đơn mỗi ngày ra sao tôi đều tự tay lên danh sách. Nếu cả nhà ra ngoài chơi, tôi cũng mang theo đồ ăn riêng cho con vì sợ đồ ăn bên ngoài không đảm bảo vệ sinh. Tôi không hay cho con ăn kem, bánh kẹo, quà vặt vì thấy không có dinh dưỡng gì. Tôi cũng ít khi cho cháu tham gia các hoạt động ngoại khóa trong trường. Nếu có, tôi phải được đồng hành cùng con thì mới an tâm.
Chồng tôi bảo không cần thiết phải vất vả thế, ai cũng có con mà mỗi tôi ôm đồm và cầu toàn đến vậy, sau này con lớn sẽ hòa nhập với bạn bè, xã hội làm sao? Anh bảo việc tôi bảo bọc con quá mức sẽ làm cháu thiếu kinh nghiệm sống. Dù biết vậy nhưng khoảng thời gian 7 năm trời mong con khiến tôi vẫn không ngăn được mong muốn kiểm soát mọi thứ để đảm bảo con luôn an toàn và khỏe mạnh.
Tôi phải làm sao để bớt ám ảnh với việc bảo bọc con?