
Chuyện bầu bí tưởng chừng sẽ lên kế hoạch được nhưng không. Con cái là một phần của duyên, con sẽ đến vào thời điểm nó cần đến...
Hành trình đón bé Na của mình bắt đầu như thế nào?
Hai năm trước, mình còn là manager ở một tập đoàn lớn, chế độ phúc lợi thai sản thì khỏi chê. Ham quá, mình quyết định “thả” để săn tiểu Hổ (năm Mão 2023) - nhưng không dính. Vậy là cứ thả… thả… rồi lại thả... suốt một thời gian dài.
Cho đến khi mình nghỉ hẳn công việc công ty, ra làm riêng. Mình cảm thấy cứ thả trong vô định như thế thì không ổn, không biết lúc nào con sẽ đến để còn sắp xếp công việc. Không biết bao giờ con sẽ đến để còn chủ động sắp xếp công việc. Mà bản thân mình thì lại là người thích có kế hoạch, mọi thứ phải rõ ràng, đâu vào đấy.
Mình bàn với chồng, lên kế hoạch sinh con trong năm 2024. Thời điểm đó mình khá rảnh, vừa nghỉ việc xong, đang làm freelancer nên không bị vướng bận nhiều. Nếu bầu, mình dự tính sẽ tranh thủ thời gian nghỉ thai sản để học tiếp thạc sĩ.
Mình rủ chồng đi khám hiếm muộn cho chắc ăn, nhưng ổng thì theo trường phái "hữu duyên tự đến". Mỗi lần rủ là y như rằng: “Để lần sau nha em”, “Từ từ đã”… Mình phải động viên mãi mới chịu đi.
Hai đứa đến khám ở một bệnh viện rất lớn ở trong thành phố Hồ Chí Minh, được tư vấn làm IUI – là phương pháp hỗ trợ sinh sản bằng cách bác sĩ sẽ chọn những con “chung tình” khoẻ mạnh nhất của bố bơm trực tiếp vào tử cung của người mẹ, giúp tăng khả năng thụ thai. Nếu IUI không thành công thì sẽ chuyển sang IVF, tức là thụ tinh trong ống nghiệm, một phương pháp “nặng đô” hơn: bác sĩ phải chọc hút trứng, kết hợp với tinh trùng tạo phôi rồi mới đưa trở lại vào cơ thể mẹ.
Dù là phương pháp nào thì cũng tốn kém. Bố mẹ chồng sợ vợ chồng mình mới cưới thì thiếu thốn, không có đủ kinh tế để làm nên bố mẹ cho hết toàn bộ kinh phí “tìm con”. Mình càng thêm quyết tâm sinh cháu cho ông bà.
Để chắc ăn hơn thì mình và chồng đi khám thêm một bác sĩ nữa là người quen của gia đình. Bác nhìn hồ sơ xong thì thẳng thắn khuyên:
“Hai con còn trẻ, mới cưới được 2 năm, chưa dùng hết các biện pháp tự nhiên thì khoan làm IUI hay IVF gì vội. Những phương pháp này tiêm nhiều thuốc, tốn kém, chưa kể ảnh hưởng đến sức khỏe của mẹ. Chỉ nên làm khi đã thật sự cố gắng thả tự nhiên 4-5 năm mà vẫn không có kết quả thôi.”
Bác hỏi tụi mình đã thử thụ thai tự nhiên tích cực chưa? Mình mới ngớ ra là… chưa.
Bác giải thích rõ: phương pháp này là tổng hợp các biện pháp hỗ trợ nhẹ – từ theo dõi trứng, hỗ trợ hormone cho cả hai vợ chồng, đến điều chỉnh lối sống, chế độ ăn ngủ, tăng tần suất “ấy ấy” vào những ngày rụng trứng… tất cả nhằm tối ưu khả năng thụ thai. Quan trọng nhất: tinh thần phải thoải mái, con mới dễ đến.
Bác còn bảo:
“Nhiều cặp vợ chồng bán cả nhà để làm IVF mà vẫn không dính. Có tiền chưa chắc đã có con. Hãy kiên nhẫn cứ thụ thai tự nhiên thêm chút nữa.”
Tụi mình nghe lời bác, thay đổi kế hoạch luôn. Thay vì cứ chăm chăm quá mong cầu có con thì mình chuyển hướng sang xây dựng sự nghiệp, quên đi việc bắt buộc phải có con và để “hữu duyên”.
Và rồi bất ngờ con đến với tụi mình… Buồn cười nhất là tháng trước vợ chồng đến gặp bác sĩ để khám hiếm muộn, tháng sau quay lại là… đi khám thai luôn!
Một pha thắng ngoạn mục!
Chồng mình được dịp nở mũi tự hào vì niềm tin vào chữ “hữu duyên” của ổng.
Bởi vậy mới nói: “Chớ thấy sóng cả mà ngã tay chèo.” Đôi khi chỉ cần kiên trì thêm một chút, buông nhẹ một chút… là con sẽ tìm đến.
Chúc các bạn đang trên hành trình “tìm con” sẽ sớm đón tin vui như tụi mình. Và nhớ nha: Hãy đi khám để biết sức khoẻ của mình và chồng để lấy thêm thông tin nhưng đừng bị quá áp lực với điều đó. Con cái là duyên. ❤️
Mình, cô gái 27 tuổi kể về lần đầu tiên làm mẹ :)
Bình luận