
Khoảnh khắc đứng trước gương, thấy thân hình đổi khác, gương mặt phù nề… tui đã bật khóc nức nở vì thấy mình xấu quá. Chắc chắn phía sau giọt nước mắt ấy là cả hành trình yêu thương và hi sinh đầy thiêng liêng cho con.
Đi làm về, để cái túi lên bàn rồi đi qua chiếc gương trên tường, nhìn bản thân trong đó Lani đã bật khóc. Biết rằng là cảm xúc nhất thời nhưng không thể kiềm chế nổi. Cảm giác như đánh mất chính mình, thật lạc lõng, tủi thân. Cô gái xinh đẹp, năng động của ngày ấy đi đâu rồi?
Mái tóc óng mượt, làn da mịn màng, dáng người khoẻ khoắn, vòng eo con kiến… Tất cả bây giờ chẳng còn gì ngoài cái bụng bầu cùng một cơ thể rệu dão, nhếch nhác, mồ hôi đầm đìa nhễ nhại.
Hồi con gái, tôi skincare rất kỹ nên da chẳng bao giờ bị mụn, láng o. Nhưng chỉ vì thay đổi hormone khi có bầu mà da ửng đỏ, xạm hẳn đi, da bụng nổi mẩn đỏ, tóc bết rệt dính thẳng vào da đầu. Rất buồn.
Tôi liên tục bị lở miệng, chảy máu chân răng, đau chẳng ăn được gì. Search tìm hiểu, mình mới biết đây là tất cả triệu chứng bình thường của mang thai. Cảm giác trùng xuống lan tỏa toàn bộ tâm trí.
Nhìn vào gương thấy mình thật tàn tạ, bệnh tật. Thêm lúc đó hormone thay đổi nên càng nhạy cảm hơn. Lani bật khóc.
Sao xấu thế? Mang thai hyc sinh nhiều như thế này sao?
Mọi thứ tiêu cực nhất được đem ra để đay nghiến bản thân. Ví như cái tủ quần áo, nhìn thấy khó chịu vì giờ bộ đồ nào mình mặc cũng chật. Đến cái quần thích nhất cũng không xỏ vừa nữa.
Bàn trang điểm thì đầy đủ cá dòng mỹ phẩm dưỡng da, đã thế tôi còn mua nguyên lô mới nhưng không được dùng. Vừa phải chứng kiến chúng nó đang ngày một cận date hơn. Vừa chịu đựng cái làn da bung bét của chính mình.
Nhìn sang chồng vẫn mơn mởn như trai tân, nằm chơi game mà chẳng lo nghĩ, mệt mỏi gì. Ôi chạnh lòng khủng khiếp.
Lại cảm thấy bản thân thật nhỏ nhen, đúng là phụ nữ khổ vì nhiều chấp niệm mà. Thà bình thản đón nhận, xấu - đẹp - trẻ - khoẻ đều có lúc, có thời. Qua mỗi giai đoạn mình lại được trải nghiệm một phiên bản mới của mình thôi.
Nghĩ lại, lần mang bầu này có nhiều thay đổi thật nhưng Lani thấy xứng đáng ra phết. Xứng đáng nhất là thấy được sự trưởng thành của chồng mình.
Tôi được dựa dẫm vào chồng nhiều hơn trước. Thay vì ngày xưa luôn luôn phải tự gồng gánh mọi thứ, từ kiếm tiền đến làm việc nhà. Từ khi có bầu thì ngược lại, cơ thể và tâm trí này không cho phép mình làm hùng hục như trước nữa. Đâm ra chồng mình làm hết thay cả phần mình, làm việc nặng là chủ yếu rồi cũng chiều hơn.
Rồi sẽ quen thôi…
Sau khi khóc cho đã cơn tủi thân thì mình đã nghĩ thông suốt. Đúng là mang bầu cơ thể tui tàn tạ, xấu đi nhưng có bầu thôi mà, u uất như thế thì con mình thiệt thòi nhất. Mà con đâu có tội tình gì đâu. Ngược lại nhờ có em mà mình được trải nghiệm một phiên bản mới của chính mình.
Sau cái ngày khóc đó, càng về sau, càng về sau nữa thì tui càng enjoy cái moment mang bầu, chấp nhận bản thân và những điều mình đang có hơn. Và các mom ạ, thật ra có bầu chính là cơ hội tìm hiểu chính mình, quay về chấp nhận con người mộc mạc nhất mà bản thân vốn có.
Hôm nào có mood, chị em vẫn cứ lồng lộn make up bình thường, thoa sáp thơm phức, nhớ dùng mỹ phẩm lành tính, an toàn cho mẹ bầu là được. Như thế hành trình thai kỳ của các bạn mới tràn ngập tự tin. Thấy vui và khoẻ hơn hẳn.
Tóm lại thì cộng đồng các chị em bầu bí ai đang cảm thấy tự ti, tủi thân như tôi từng cảm nhận thì yên chí. Nó chỉ là cảm xúc và một giai đoạn của cuộc đời. Rồi sẽ quen thôi.
Khi hormone ổn định thì sẽ lại vui vẻ bình thường. Đừng vì thấy tủi thân một đoạn mà ảnh hưởng tiêu cực cả hành trình. Mang bầu cũng có cái vui của mang bầu, được cảm nhận có một ai đó đá thùm thụp trong bụng nè. Tranh thủ tận hưởng chứ không phải lúc nào cũng được ôm một quả bầu khệ nệ như thế đâu. Còn mom nào thấy tủi thân thì làm mình làm mẩy với chồng một tí cho có gia đình vui vẻ.
Mình, cô gái 27 tuổi kể về lần đầu tiên làm mẹ :)
Bình luận