
Vợ bầu tháng thứ 6, ban đầu tôi không hiểu sự nhạy cảm, mệt mỏi do hormone và thay đổi cơ thể gây ra. Sau nhiều lần cãi vã, vụng về, tôi mới nhận ra lỗi của mình. Bài học rút ra: Không thể mang bầu giúp vợ thì ít nhất hãy thấu hiểu, nhường nhịn và biết dỗ dành.
Vợ tôi đang bầu tháng thứ 6. Cả nhà phấn khởi, bạn bè gửi lời chúc mừng, bố mẹ nội ngoại hỏi thăm từng bữa. Ai cũng khen tôi có số hưởng, lên chức bố rồi, nhìn vợ chồng yêu thương nhau quá trời.
Chỉ có tôi là… bắt đầu thấm đòn.
Tôi thề, chưa bao giờ tôi thấy phụ nữ "bầu bì" lại nhạy cảm, mệt mỏi và khó đoán như vậy.
Lúc đầu tôi cũng ngây thơ lắm. Trong đầu cứ nghĩ: “Có bầu chứ có phải bị liệt đâu mà làm gì cũng cần giúp”. Rồi có hôm lỡ miệng nói ra, bị vợ quạt thẳng vào mặt:
“Lại cái mỏ hỗn! Anh không hiểu gì cả! Giờ em phải nuôi thêm một người nữa trong người, chưa kể cái bụng to dần, chèn ngay trước bụng thì làm sao mà sinh hoạt như bình thường được?”
Haiz… đúng là tôi không hiểu thật.
Vợ bảo, cực nhất là 3 tháng cuối. Cơ thể nặng nề, ngứa ngáy, nóng nực, mệt mỏi. Đêm ngủ không ngon, ngày thì vẫn phải đi làm, vẫn phải gắng gượng không than thở. Bầu cúi xuống nhặt đồ cũng khó, đi lên cầu thang thì thở hồng hộc, nếu mà tỏ ra mệt nhiều người ta sẽ nghĩ là lố nên nhiều khi phải nén lại, cố làm mọi thứ như bình thường cho đỡ ngại.
Mà không phải chỉ có 3 tháng cuối mệt, 3 tháng đầu còn khủng khiếp hơn mà không ai nhận ra. Vì mới mang bầu mà, cơ thể chưa kịp thích nghi nên rất khó chịu. Dù bụng chưa to, trông vẫn như bình thường, nhưng nghén đủ thứ - nghén ăn, nghén ngủ, nghén cảm xúc.
Tâm trạng bả thì cứ lúc vui lúc buồn, nhạy cảm thấy rõ. Có hôm chỉ vì nhớ nhà, thèm cơm nhà của mẹ vợ mà bả ngồi khóc ngon lành như thể ai bắt bả phải xa quê 20 năm.
Còn tôi?
Tôi chỉ biết ngồi nhìn mà… không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hồi đó, tôi thấy vợ làm quá, có bầu nên giả vờ mệt để trốn việc thôi. Tôi nghĩ: “Phải bầu to như cái trống, đi lặc lè thì mới cần chồng giúp, chứ mới có vài tháng thì sao mà mệt?”
Giờ nghĩ lại thấy… mình tệ thật, không thể có bầu, san sẻ sự mệt mỏi với vợ mà còn chê người ta trốn việc.
Có hôm như này, vợ nhờ tôi trông nồi cá kho, dặn kỹ:
“Cạn nước thì nhớ đổ ca nước lọc này nha.” Tôi thì đang bận lướt điện thoại, quơ đại ca nước trên bàn - mà không nhớ đó là nước gì - đổ vô luôn.
Xong việc, vợ chạy ra, hớn hở nếm thử… rồi chiến tranh nổ ra. Vợ gào ầm lên vì tiếc nồi cá kho cổ dành cả buổi sáng đứng bếp. Tôi bực quá, cãi lại: “Cái nồi cá thôi mà, không ăn được thì anh đi mua nồi khác!”
Nhưng không… chuyện đâu có đơn giản vậy. Tưởng tượng buổi sáng đang mong chờ được ăn cái món mình tâm huyết nấu thì bị fail do cái ông chồng ất ơ thì cay lắm chứ.
Rồi mấy hôm sau vì thèm cá kho quá mà không tìm được chỗ ăn đúng vị, vợ tôi lại lọ mọ vào bếp kho cá vào buổi sáng sớm. Sợ cháy nên cổ tắt bếp rồi đi thay đồ. Lúc đấy tôi rõ rảnh, ngồi bấm điện thoại mà vợ không nhờ. Đến giờ đi làm, vợ vẫn lúi húi trong bếp. Tôi cáu: “Lo đi làm đi, đứng đó kho cá chi nữa!”
Vợ tôi cứ chờ em tí, tôi thì hối thế là lại cãi nhau một trận. Tôi nóng máu, phi vào tắt bếp luôn. Vợ đứng lặng 3 giây. Rồi khóc oà như mưa.
“Anh không hiểu gì hết! Em cũng đâu có muốn em xấu tính, nhạy cảm như vậy! Nhưng cơ thể em thay đổi từng ngày, hormone nó cứ đảo lộn thì em biết sao được?”
Bả vừa nói vừa khóc tức nói rất thương tâm. Tôi thấy bả quá đáng lắm rồi. Cứ nói chuyện một xíu là khóc…
Bỗng khoảnh khắc đó, tôi chợt nhớ lại một cảnh trong phim Nhà Bà Nữ. Ngọc Nhi - đang bầu - cãi nhau với chồng cũ, John. Cô ấy ôm bụng, hét lên:
“Xin lỗi cái cục c*t. Mày thử có bầu đi rồi mày biết John à!”
Ngày xưa xem phim, cả tôi với vợ đều thấy Ngọc Nhi đó quá đáng. Cái gì cũng đổ hết cho cái bụng bầu. Chả nhẽ có bầu thì sai có quyền nói thành đúng à. Đến giờ hai vợ chồng tôi đang gặp đúng tình huống đấy, tôi mới nhận ra vợ không hề quá đáng. Người quá đáng là tôi - người không thể mang bầu hộ, người đồng hành gần nhất cùng cô ấy trong suốt giai đoạn mệt mỏi này nhưng lại không chịu thấu hiểu cho vợ mình.
Trước kia, vợ chồng tôi cãi nhau sẽ không ai nhường ai, ai sai thì nhận, ai đúng thì giữ lập trường. Nhưng từ khi có bầu thì vợ chuyển hoá hết sự cãi nhau thành sự tiêu cực, tủi thân và khóc trôi cả nhà.
Kết quả của tôi là ngồi dỗ bả nín khóc suốt 1 tiếng, trễ giờ làm luôn… Kể ra ngay từ đầu nhịn thì đã không mất thêm 1 tiếng như này.
Dỗ xong, bả quay sang nhìn tôi, nửa mếu nửa giận: “Đó là cái giá anh phải trả khi thi gan giận dỗi với bà bầu đấy!”
Nên mấy ông ơi, làm ơn, hiểu cho vợ bầu một chút. Đừng tranh cãi, đừng cố gào lên để thắng. Vì không bao giờ thắng đâu. Mà lúc đó dù thua hay thắng gì thì người thiệt cũng là vợ con mình. Vợ buồn, con trong bụng cũng ảnh hưởng theo. Có đáng không?
Tôi nghĩ chiến thắng lớn nhất là các ông có khả năng thấu hiểu vợ bầu, không đôi co với bả. Đó mới là bản lĩnh của một người chồng. Cứ nghĩ là bà bầu mình còn làm cho hạnh phúc được, thì sóng gió ngoài kia chẳng là gì cả.
Mà tôi thấy bà bầu đơn giản lắm. Không cần cãi thắng 1-0, chỉ cần biết dỗ là mọi chuyện xí xóa. Nhưng dỗ nha, chứ đừng lý sự. Lý sự là thua chắc. Thế nhé, các ông!
Tôi đã học được bài học của mình sau… 1 tiếng dỗ bả ngồi khóc sướt mướt, còn các ông thì sao?
Bình luận