Tôi từng tin rằng tình mẫu tử là thiêng liêng nhất trên đời. Tôi nghĩ chỉ cần nghe tiếng con khóc lần đầu, mọi nỗi đau sẽ tan biến, tim sẽ nở hoa, và nước mắt sẽ tự nhiên trào ra vì hạnh phúc. Nhưng rồi mọi thứ không diễn ra như tôi tưởng. Nhìn con mà thấy như người xa lạ.
Ngày đầu tiên gặp em bé tôi chỉ thấy đau
Tôi vốn là người cuồng công việc. Trước khi sinh tôi vẫn còn làm việc, vẫn sắp xếp deadline và kế hoạch cho ngày mai. Đến hôm chuyển dạ, tôi vẫn nghĩ mình sẽ đi khám thai rồi về làm tiếp. Ai ngờ đêm ấy… con đòi chui ra.
Tôi không sinh thường được mà phải sinh mổ. Ngày đầu tiên sau sinh, tôi không cảm thấy thiêng liêng, cũng chẳng thấy xúc động gì. Tôi chỉ thấy đau. Đau đến mức không muốn động vào ai, kể cả đứa bé đang nằm bên cạnh.
Bác sĩ đưa con lại cho tôi da kề da, tôi chỉ nhìn qua rồi gượng cười. Trong đầu tôi không nghĩ gì ngoài: Trời ơi, sao lại đau đến thế này?
Lúc đó tôi chỉ thấy một “sinh vật bé tí xíu” đang oe oe. Nó đáng yêu thật, nhưng với tôi, nó giống như… con ai chứ không phải con mình.

Đẻ mổ ngày thứ hai là cực hình. Tôi phải tập đi, rút ống tiểu, cơ thể ê ẩm, nhức nhối đến mức chỉ cần ho nhẹ cũng đau thấu tim. Khi y tá bế con đến, tôi chỉ liếc qua, miễn cưỡng cười rồi nhắm mắt lại. Lúc đó, tôi chỉ nghĩ về cơn đau của mình, chứ không nghĩ gì đến đứa bé. Thậm chí, có lần tôi hỏi mẹ: “Ơ mẹ, sao con thấy đứa bé này như con ai ấy, không giống con mình?”.
Mẹ cười, bảo: “Rồi sau này con sẽ yêu nó. Đợi sữa về, đợi chăm nó đi, rồi tình mẫu tử sẽ về”.
Lúc ấy tôi không tin. Nhưng giờ thì tôi hiểu.
1 tháng ở cữ đầu tiên - tình mẫu tử vẫn chưa về
Tuần đầu sau sinh là khoảng thời gian khủng khiếp nhất. Tôi không thể đi nổi, vết mổ đau nên hầu như mọi việc đều do mẹ tôi làm hết: tắm rửa, thay bỉm, dỗ ngủ, canh giấc bú.
Nhìn mẹ chăm con, tôi có cảm giác như đang nhìn bà chăm… em của mình chứ không phải con mình. Tôi ngồi kế bên, thỉnh thoảng bê chậu nước hay lau khăn giúp thôi.
Không có cảm giác gắn bó nào hết. Thậm chí có lúc tôi còn thấy xa lạ.
Ngày mình phải tự tay chăm sóc em bé từ A - Z
Rồi một ngày, mẹ tôi phải về quê. Lần đầu tiên tôi chăm sóc con mình từ a - z. Tự tay thay bỉm, chùi rửa, tắm rửa cho con. Lần đầu tôi sợ run, chỉ sợ làm đau con. Nhưng rồi tay quen dần, tôi bắt đầu thấy… thương.
Tôi sợ con bị sặc sữa, sặc đờm nên có lúc phải hút mũi cho con. Hồi chưa làm mẹ tôi từng nghĩ, trời ơi sao ghê thế! Nhưng lúc làm rồi thì thấy rất tự nhiên, chẳng còn sợ, chẳng còn ghê. Tôi chỉ sợ con khó thở thôi, chứ không còn thấy bẩn nữa. Có lẽ bản năng làm mẹ của tôi đã được đánh thức.

Giờ đây, khi ôm con trong tay, tôi không nhớ rõ khoảnh khắc mình “bắt đầu yêu” con là lúc nào. Tôi chỉ biết mỗi ngày trôi qua, tôi lại yêu con hơn một chút.
Lúc con ê a, tôi thấy tim mình tan chảy.
Lúc con bú xong mà cái mặt phê sữa, tôi thấy yêu vô cùng.
Lúc con ngủ say, tôi chỉ muốn ngắm mãi.
Tình mẫu tử hóa ra không phải tự nhiên mà có. Nó là một quá trình dài, vun đắp từ những việc tự tay mình chăm sóc một sinh linh bé nhỏ từng giờ từng phút.
Tuy nhiên, có lúc tôi cũng không thích con thật
Vào những đêm đã thiếu ngủ rồi mà con còn khóc dai dẳng, bú ngắt quãng, rồi ngủ chập chờn. Ôm con mà thấy tức lắm. Con cứ bú được một tí là ngủ, bú được 2 phút thì lăn ra, trong khi tôi phải lò mò ngồi dậy. Mẹ chồng nghe con tôi khóc thì giục: “Cho bú đi con”. Tôi vừa mệt vừa bực thế nên lúc ôm con, con đang bú mà lim dim vào giấc là tôi lay con dậy để bú tiếp (lay nhẹ thôi).
Sau này mới biết em bé đòi bú là chuyện hết sức bình thường. Và giai đoạn đang sơ sinh thì còn yếu, bú vài phút là mệt nên lăn ra ngủ liền, đó là chuyện bình thường. Nghĩ lại tôi thấy thương con lắm. Lúc đó mình không hiểu gì, không đặt bản thân vào vị trí của con.
Giờ nhớ lại, thấy thương con mà cũng thấu hiểu cho cảm giác đôi khi “ghét con” của những bà mẹ. Không phải vì họ ác, mà vì họ quá kiệt sức. Họ cần được nghỉ, cần được động viên.
Gửi các mẹ sắp sinh hoặc mới sinh: Nếu bạn đang đọc đến đây và cảm thấy mình “chưa thương con” thì đừng hoảng. Tình mẫu tử không phải là công tắc tự động bật lên ngay khi nghe tiếng con khóc đâu. Nó đến chậm khi bạn đã phục hồi được cơ thể và thật sự bắt tay vào chăm sóc con và nhìn thấy con lớn lên từng ngày.
Đừng tự trách mình. Đừng so sánh với những bà mẹ khác. Cứ từ từ cảm nhận mà thôi.
---
Mình, cô gái 27 tuổi kể về lần đầu tiên làm mẹ :)




Bình luận