
Xuân mới đang về, mang theo mùi hương quen thuộc và những thanh âm rộn ràng khắp phố phường. Ôm cô con gái trong lòng, tôi bỗng nhớ về Tết năm rồi - cái Tết đầu tiên trong vai trò làm mẹ.
Hà Hiền
Nhà mẹ đẻ cách nhà chồng chỉ 2 km, vậy mà vì ở cữ nên tôi chẳng thể qua lại thoải mái như trước. Tết năm ấy khác lạ, không còn những ngày vô lo, rong chơi hay nhàn nhã phụ giúp mẹ chuẩn bị, sắm sửa. Thay vào đó là những khoảnh khắc bận rộn nhưng đầy yêu thương khi vừa chăm con nhỏ, vừa cùng bố mẹ chồng sắm sửa đón xuân. Đó là cái Tết khiến tôi thấm thía hơn ý nghĩa của 2 chữ "gia đình".

Có những lúc nghe tiếng gọi nhau í ới ở đầu làng của trẻ con nô đùa, tôi lại nhớ nhà mẹ đẻ da diết. Chỉ 2 km thôi, một đoạn đường ngắn mà trước kia tôi đi qua chẳng đếm nổi bao nhiêu lần. Vậy mà giờ đây khi làm mẹ, tôi bỗng thấy khoảng cách ấy trở nên xa đến lạ. Nhìn sang bên kia cánh đồng - nơi có ngôi nhà quen thuộc đã gắn bó từ nhỏ, tôi tự hỏi không biết mẹ có đang nhớ tôi nhiều không. Nhưng rồi, mỗi lần thấy con nằm ngủ ngoan là tôi lại cười thầm, tự nhủ với mình: "Tết này khác thật, nhưng cũng đáng nhớ biết bao”.
Tết năm rồng, con tôi mới tròn 3 tháng nên không dám bồng bế đi lại nhiều. Giáp Tết, mẹ đẻ tôi đến chơi, mang cho bánh chưng, giò thủ mẹ tự gói thơm nức. Bà luôn miệng dặn dò: “Con còn nhỏ nên cứ ở nhà”. Mẹ nói vậy nhưng tôi biết mẹ mong tôi lắm. Từ khi tôi lấy chồng, đây là lần đầu tiên mẹ phải đón Tết mà không có cô con gái cả ở bên giúp đỡ.
Ở nhà chồng, mọi thứ vẫn thân thuộc theo cách giản dị của làng quê. Mẹ chồng tôi hiền lành, tỉ mẩn lau từng món đồ thờ cúng. Bố chồng thì loay hoay cắt tỉa những chậu cây cảnh quanh sân vườn. Tôi tranh thủ những lúc con ngủ để phụ giúp mẹ chồng quét dọn, rửa lá dong, chuẩn bị mọi thứ cho mâm cỗ cúng tất niên.
Bận rộn là thế, nhưng cứ nghe tiếng con ọ ẹ tỉnh giấc là tôi lại cuống quýt chạy vào bế với dỗ dành. Những lúc ấy, tôi thầm cảm ơn vì con rất ngoan, như thể cũng biết mẹ và ông bà bận bịu, không quấy khóc nhiều.

Giữa lúc tất bật sửa soạn đón Tết, tôi chợt nghĩ: "Phải làm gì đó đặc biệt cho con để nhớ mãi cái Tết đầu tiên này". Sẵn có máy ảnh ở nhà, tôi sắm cho con một bộ quần áo mới rồi tranh thủ khi con vui vẻ để chụp một bộ ảnh làm kỷ niệm.
Những lúc rảnh tay, tôi hay thẩn thơ nhìn ra sân nhà, cảm nhận mùi khói bếp hòa lẫn mùi bánh chưng luộc từ nhà hàng xóm. Tết ở làng quê là vậy, giản dị mà đong đầy hương vị thân thương.

Đến tối 28 Tết, chồng đi làm xa về, tôi mới cảm thấy mọi thứ thật sự trọn vẹn. Nhìn anh chơi đùa cùng con, tôi quên hết những bận bịu, lo toan mấy ngày vừa qua. Đêm giao thừa ôm con trong lòng, nghe tiếng pháo hoa vọng lại từ xa, lòng thầm mong một năm mới bình yên cho gia đình nhỏ.
Tết đầu tiên làm mẹ có nhiều điều khác biệt, không còn rong chơi tụ tập cùng bạn bè, mà là những lo toan cho con và gia đình nhỏ. Tuy nhiên, chính những điều ấy cũng giúp tôi trưởng thành hơn.
Tết đầu tiên làm mẹ đã dạy tôi một điều: Hạnh phúc đôi khi chẳng phải những gì to tát, mà đơn giản chỉ là khi ta biết trân trọng từng khoảnh khắc bình dị bên gia đình. Những ngày đầu năm, dù ở đâu, chỉ cần có người mình yêu thương ở bên, khỏe mạnh, đó đã là một cái “Tết giàu”.
Nếu bạn có câu chuyện muốn chia sẻ với cộng đồng cha mẹ của Đi Cùng Con, đừng ngần ngại gửi về địa chỉ email chiase@dicungcon.vn. Mỗi đóng góp của bạn đều rất quý giá và sẽ giúp ích cho rất nhiều người đấy! |