
"Vợ chồng chia đôi mọi thứ – nghe thì văn minh, nhưng có thể là công thức… khiến hôn nhân ngột ngạt." Mình từng sống trong gia đình có bố mẹ vận hành hôn nhân như thế nên càng thấm thía sự uất ức, ngột ngạt trong gia đình. Bây giờ, khi đã làm vợ, làm mẹ, mình tuyệt đối KHÔNG CHIA ĐÔI với chồng!
Nghe qua thì có vẻ văn minh, rất công bằng, rất hợp lý. Vì hai người cùng trưởng thành, cùng đi làm, cùng sống dưới một mái nhà thì chia đôi mọi thứ - từ tiền bạc đến việc nhà cũng bình thường mà. Có gì sai đâu?
Theo mình thì không sai. Nhưng để hạnh phúc thì… chưa đủ.
Lợi ích khi vợ chồng sòng phẳng - sống kiểu “chia đôi”
Vợ chồng chia đôi tiền nhà, tiền ăn, tiền học cho con, bố mẹ hai bên thì của ai người nấy lo - ok, nghe rất công bằng.
Việc nhà phân chia rõ ràng hôm nay anh nấu ăn, rửa bát thì mai em làm. Hôm nay anh quét nhà, giặt đồ thì lần tới sẽ là em làm. Mỗi người một tay, chẳng ai phải gánh hết mọi thứ, cứ đến lịch thì chủ động làm, xong sớm nghỉ sớm, khỏi tị nạnh.
Sống theo kiểu này có khá nhiều lợi ích nhé! Ví như:
- Cảm giác bình đẳng - ai cũng thấy mình có giá trị như nhau.
- Cảm giác trách nhiệm - ai cũng góp công, góp của vào gia đình nhỏ này.
- Cảm giác an tâm - việc nhà không còn là “bổn phận của phụ nữ”, mà là “việc của người sống trong nhà”.
Nghe rất ổn. Rất lý trí. Rất hiện đại. Nhưng thực tế sống như vậy có hạnh phúc không?
Với trải nghiệm cá nhân của mình thì không. Sống kiểu này thì người thiệt luôn là người có tinh thần trách nhiệm cao hơn. Người nhìn thấy việc thì làm, không chờ nhắc. Là người luôn “nhịn thêm chút nữa cho êm nhà êm cửa”. Là người cứ cố vì gia đình nhưng trong lòng mang đầy sự uất ức.
Tại sao mình lại nghĩ thế? Vì ngày xưa bố mẹ mình từng sống như thế, sống theo kiểu chia đôi 50 - 50 mọi thứ.
- Mỗi tháng, bố đưa nửa số tiền sinh hoạt của nhà, tiền học của con cái. Mẹ cũng vậy.
- Việc nhà chia đều - ai làm phần người nấy, làm xong sớm thì rảnh sớm.
Nghe thì có vẻ ổn thỏa. Nhưng mình thấy không khí trong nhà mình lúc nào cũng có mùi thuốc súng, mẹ thường xuyên bực bội vì bố không chịu làm đúng phần việc được giao. Toàn làm thiếu không à.
Thêm nữa bố thích bài bạc nên có tháng lương chưa kịp vào đến nhà là đã bay đi mất phân nửa. Những lần như thế, mẹ mình sẽ phải gánh phần còn lại của bố. Thiếu trước hụt sau, cảnh mẹ cáu bố vì không giữ lại chút tiền cho con đóng học diễn ra như cơm bữa.
Lần mình lên thành phố nhập học đại học, bố mẹ còn cãi nhau ỏm mình vì không có tiền cho mình đóng học phí nữa.
Hồi còn nhỏ mình không hiểu vì sao mẹ cứ hay đi mượn tiền, không dám ăn ngon, không dám mặc đẹp. Chỉ khi lớn lên, nhìn lại, mới hiểu vì nếp vận hành hôn nhân của bố mẹ có vấn đề. Bố mà không chủ động làm đúng phần mình nên mẹ phải gánh nhiều thứ.
Lâu dần, không khí của cuộc sống hôn nhân càng ngột ngạt, khó chịu. Người làm nhiều thì uất. Người làm ít thì vô tư. 50 - 50 tưởng là cân bằng. Nhưng thực ra không có phương pháp nào đo được chính xác tỉ lệ này cả.
Trong một gia đình, không phải lúc nào cũng có thể rạch ròi: Hôm nay ai quét nhà, mai ai rửa bát. Có những hôm một người bệnh, một người stress, một người gồng gánh đủ chuyện… Nếu chỉ sống theo kiểu “phần mình là thế này”, thì rồi sẽ có lúc không ai chịu nhường ai.
Rút kinh nghiệm từ đó, vợ chồng mình không sống kiểu 50-50 mà tụi mình sống kiểu 100 - 100.
Ai cũng hết mình, hết lòng với cuộc hôn nhân này. Công bằng, minh bạch mọi thứ, tận dụng mình đa thế mạnh của nửa kia. Ví dụ chồng mình giỏi nấu nướng thì mình sẽ để ổng lo khoản đi chợ, nấu nướng luôn. Mình thích và giỏi sắp xếp nhà cửa thì mình sẽ lo khoản này luôn. Nhưng khi một người yếu đi thì người còn lại sẵn sàng làm hết phần.
- Có hôm mình mệt, chồng không đợi mình nhờ, tự đi chợ, nấu ăn, dọn nhà, giặt đồ.
- Có ngày chồng làm bận quá, mình chủ động dọn bếp, chuẩn bị sẵn cơm nước để anh ăn lúc đi làm.
- Rồi bây giờ tui bầu bí, sức khoẻ yếu hơn ngày trước gấp nhiều lần thì chồng tui gánh hết công việc làm ăn để tui được làm việc tui thích, không áp lực tài chính quá.
Với mình vợ chồng không cần chia 50 - 50 mà thứ cần nhất của vợ chồng là sự thấu hiểu, sự chia sẻ - để không ai phải gồng gánh một mình. Hạnh phúc, không nằm ở việc mỗi người làm đúng phần mình mà nằm ở: khi một người mệt mỏi, người kia sẵn sàng bước ra để chống đỡ và ngược lại. Dù như thế nào thì vẫn sẽ đi cùng nhau, giúp nhau tốt hơn.
Mình, cô gái 27 tuổi kể về lần đầu tiên làm mẹ :)
Bình luận