
Mấy nay, cộng đồng làm cha mẹ xôn xao vì tấm biển quảng cáo chạm đến thâm tâm và kỳ vọng của nhiều bậc phụ huynh dành cho con cái. Tôi cũng từng như vậy - đặt lên vai con trai mình nhiều mong đợi lớn lao...
Minh Hằng
Vào một buổi chiều ấm áp cuối tuần rồi, tôi nhìn qua cửa sổ và thấy cậu con trai 6 tuổi đang nằm dài ngoài hiên, say sưa quan sát tổ chim nhỏ mà chúng tôi mới phát hiện trên cành cây trước nhà. Hình ảnh đó khiến tôi khựng lại, hít một hơi thật sâu và để khoảnh khắc ấy thấm vào tim mình.
Chú chim nhỏ lẻ loi
Hôm đầu tiên phát hiện ra tổ chim, bên trong có bốn quả trứng bé xíu. Cả nhà tôi háo hức chờ đợi để được chứng kiến sự sống mới bắt đầu. Tôi đặc biệt ngưỡng mộ cách mẹ chim chăm sóc tổ của mình. Nó canh chừng rất cẩn thận, sẵn sàng lao xuống bảo vệ khi có nguy hiểm rình rập. Tôi cũng khâm phục sự kiên nhẫn của chim mẹ khi ngồi hàng giờ để ấp những quả trứng bé bỏng.
Là một người mẹ của 3 đứa con, tôi cảm thấy sự đồng điệu sâu sắc. Tôi hiểu rõ cảm giác muốn bảo vệ con, muốn dành cho con những điều tốt đẹp nhất.
Trong cả nhà, Đạt là người quan tâm đến tổ chim nhất. Con và chồng tôi thường đứng từ xa quan sát, cố gắng không làm phiền gia đình chim nhỏ.
Rồi 3 trong 4 quả trứng nở ra. Những chú chim non yếu ớt, chưa có lông để giữ ấm, miệng há to đón nhận từng miếng thức ăn từ mẹ. Cả nhà tôi đều thích thú nhìn chúng. Nhưng Đạt lại để tâm đến điều khác - quả trứng còn lại.
Thằng bé băn khoăn: "Sao nó chưa nở mẹ nhỉ? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu nó không nở?".
Câu hỏi của con khiến tôi chợt nhận ra tôi cũng từng lo lắng như vậy về các con của mình. Tôi cũng từng trăn trở về sự an toàn, tương lai và những điều tôi chưa làm đủ tốt.
Có thể mẹ chim cũng lo sợ như tôi. Có thể nó cũng tự trách mình đã không chăm chút cho quả trứng đó đủ nhiều, thấy áp lực dồn lên vai, thấy thất bại. Những cảm giác ấy quá đỗi quen thuộc với tôi. Chắc hẳn nhiều bậc cha mẹ khác cũng từng trải qua điều này.

Kế hoạch ban đầu của tôi
Trước khi làm mẹ, tôi từng nghe nói nuôi con luôn có những bất ngờ. Và quả thật, 8 năm làm mẹ không giống bất cứ điều gì tôi tưởng tượng.
Tôi đã hình dung mình sẽ có hai cô con gái ngoan ngoãn, thích chơi búp bê và luôn vâng lời - giống hệt tôi hồi nhỏ.
Tôi vẫn nhớ khoảnh khắc lo lắng khi siêu âm cho thấy tôi mang thai con trai. Tôi không biết phải làm gì với một cậu bé (và thực sự đến giờ tôi vẫn chưa biết). Nhưng khi nhìn thấy gương mặt bé nhỏ với đôi má lúm đồng tiền của con, tôi biết trái tim mình đã thuộc về con mãi mãi.
Tôi cảm thấy như được trao một món quà quý và tôi quyết tâm nuôi dạy con thật tốt. Tôi lên kế hoạch hoàn hảo: Con sẽ có những buổi chơi lành mạnh, ăn đồ hữu cơ, hạn chế triệt để TV hay iPad, chăm chỉ đọc sách mỗi ngày...
Mọi thứ diễn ra đúng như ý tôi... cho đến khi nó không đúng như ý tôi nữa.
Tôi còn nhớ rõ ngày tròn 18 tháng của Đạt, tôi đã nói với cô bạn: "Thằng bé ngoan lắm, như một thiên thần. Mình ghét khi thấy mấy đứa trẻ khác giành đồ chơi của con".
Ngày hôm sau, tôi tận mắt chứng kiến "thiên thần" của tôi giật đồ chơi của một bạn khác rồi chạy biến. Thằng bé vẫn làm vậy từ đó đến giờ, kéo theo sau là tất cả những kỳ vọng của tôi.
Bay cao hơn cả những gì tôi mong đợi
Đặt tên con là Đạt, tôi phải đoán trước được con sẽ luôn tràn đầy năng lượng. Nhưng thực tế, tính cách mạnh mẽ của con vẫn luôn vượt ngoài tầm hiểu biết của tôi.
Vợ chồng tôi đọc đủ loại sách, thử đủ cách thưởng - phạt, tham khảo chuyên gia. Và tôi đã cầu trời khấn phật biết bao lần. Không có gì đau lòng hơn việc thấy con mình chật vật mà mình lại không thể giúp được gì.
Cách đây 1-2 năm, con được chẩn đoán mắc hội chứng rối loạn tăng động giảm chú ý (ADHD). Điều này không quá bất ngờ, thậm chí còn khiến tôi nhẹ nhõm. Tôi không còn tự trách bản thân hay chồng về những "lỗi lầm" trong việc nuôi dạy con nữa.
Tôi bắt đầu thay đổi cách nhìn nhận. Đạt không phải là "vấn đề" cần sửa chữa. Con là một đứa trẻ đặc biệt với những điểm mạnh và điểm yếu riêng.
Tôi dần tin rằng nguồn năng lượng, đam mê và khả năng lãnh đạo của con rồi sẽ được sử dụng theo cách tuyệt vời. Quan trọng nhất, tôi không còn so sánh con với những đứa trẻ khác nữa. Con có thể phát triển theo cách riêng của mình, và điều đó hoàn toàn ổn.
Và về tổ chim trong vườn nhà tôi - lần cuối cùng chúng tôi nhìn vào đó, cả 4 chú chim non đều đã nở. Rồi chúng lớn dần, học cách bay và rời tổ để bước vào thế giới rộng lớn. Tôi tin rằng những đứa con của tôi cũng sẽ như vậy.
Nếu bạn có câu chuyện muốn chia sẻ với cộng đồng cha mẹ của Đi Cùng Con, đừng ngần ngại gửi về địa chỉ email chiase@dicungcon.vn. Mỗi đóng góp của bạn đều rất quý giá và sẽ giúp ích cho rất nhiều người đấy! |