
Thời con gái có thể đẩy tối đa tốc lực để hoàn thành một kế hoạch nhanh nhất. Nhưng có bầu rồi mới hiểu, không phải lúc nào mọi thứ cũng theo đúng kế hoạch. Tôi học cách buông bỏ sự cầu toàn, chấp nhận những điều chưa hoàn hảo để lòng mình an yên hơn.
Mang bầu, mình càng thấm thía hơn chuyện mình tính không bằng trời tính, càng nắm chặt, càng chấp niệm thì càng đau. Điều duy nhất mình có thể làm là học cách buông, để nhẹ lòng và giữ bình yên cho chính mình.
Ngày trước, chồng tôi vốn là người ỷ lại, trễ nải làm việc nhà. Tui cứ nghĩ sau khi có thai, chồng sẽ chủ động hơn, cố gắng làm việc, lo chu toàn cho 2 mẹ con. Tôi chỉ cần lui về sau, nghỉ ngơi và dưỡng thai thôi nhưng thực tế thì không…
Với cái bụng bầu khệ nệ, tôi không thể cúi gập người phơi đồ, không thể chà nhà vệ sinh. Nhưng mà mỗi lần nhờ chồng thì vẫn câu muôn thuở “Tí làm, tí anh làm”. Nhiều lần như thế khiến tôi ngày càng thất vọng nhiều hơn.
Nhớ lại hồi yêu nhau, anh sang nhà tôi chơi, thấy bát đũa dơ trong bồn thì tự giác vào rửa ngay lập tức. Thấy tôi đang phơi quần áo cũng lao vào giành phơi cùng. Cảm động nhất là có những hôm đi làm về muộn, tôi vừa mở cửa ra là thấy anh ngồi chờ bên mâm cơm được nấu sẵn.
Thầm nghĩ nếu cưới người đàn ông này chắc chắn tôi sẽ rất sướng đây. Một người đàn ông sẵn sàng lui về hậu phương chăm sóc tui, lo từng việc nhỏ nhất trong đời sống. Nhưng không… cưới xong một cái, anh lười và lười đi rất nhiều.
Không nấu cơm, không rửa bát, không dọn nhà…
Chồng tôi có tính “tha mọi thứ về nhà” như chuột tha lúa, không cho vứt gì vì sợ “sẽ cần dùng tới”. Tui thì thích tối giản, còn từ ngày sống chung thì phải chịu cảnh nhà lúc nào cũng ngập đồ. Đỉnh điểm, tôi bức xúc nhắn thẳng vào nhóm chung có bố mẹ chồng: “Anh ấy mà cứ lười và ỷ lại như này thì con sẽ không sinh con đâu ạ!”. Tôi nói như thế vì biết bố mẹ chồng rất thích có cháu và luôn mong 2 vợ chồng tui sớm sinh em bé. Chính nó sẽ là thứ khiến bố mẹ chồng phải chú ý để xử lý chồng. Mẹ chồng thấy tin nhắn thì lập tức gọi điện “giáo huấn” ảnh, có tiến triển chút nhưng chẳng bao lâu lại như cũ.
Tôi vốn cũng không định sinh con mà muốn tập trung vào sự nghiệp thì có một giai đoạn 2 vợ chồng cực kỳ chật vật về công việc. Mãi cứ chẳng đâu vào đâu thì nhớ lại ngày xưa có đi xem bói, thầy nói vợ chồng có bé sẽ làm ăn tốt hơn. Có lẽ sinh con khiến chồng sẽ trưởng thành hơn chăng?
Tôi rủ chồng “làm một đứa” và cũng không hoàn hảo như kế hoạch. Thả gần 1 năm, có lần suýt đi làm IVF để có em. Cho đến một ngày không quan tâm đến nữa thì bé đến….
Tiếp tục khi có bầu, lúc tôi còn thoải mái chân tay, vẫn còn làm được thì anh vẫn thế. Có chiều chuộng hơn một chút nhưng mà tính lười vẫn như vậy.
Nấu xong xuôi rồi gọi ông ấy ra rửa bát thì rất là phụng phịu, lảng tránh không muốn rửa. Cứ hứa hẹn “tí nữa” rồi lại lấy cớ “Bây giờ phải đi làm lập tức vì nhân viên đang đợi”.
Phơi quần áo cũng thế, để đến sát giờ đi làm xong lại vội vàng rồi lại để đồ đến tối phơi. Nhiều lần thất hứa như thế… thì chuyện gì đến cũng phải đến. Tôi quyết định buông…kệ luôn…
Tôi kệ như thế nào?
Ví dụ chuyện rửa bát, sau khi phân nhiệm vụ tôi nấu, chồng dọn thì cứ đến đoạn của chồng, ổng sẽ “để anh rửa bát cho nhưng mà tí nữa”.
Tui kệ và đợi thật luôn.
Một lúc sau, anh đi ra và nhìn vào đống bát đĩa quá khủng khiếp thì lại lười.
- Thế thôi đợi mai anh rửa
- Không! Hôm nay anh phải rửa không thì thối mất. Anh đã để một tuần rồi.
Tôi là người rất kiên nhẫn :))) hôm nay không rửa, hẹn ngày mai thì đợi đến ngày mai rửa, ngày mai không rửa thì đợi đến ngày mốt, ngày kia…đợi đến một tuần luôn. Nhất quyết không rửa, đến khi không chịu nổi nữa rồi thì bắt chồng thực hiện lời hứa, rửa ngay ngày hôm ấy. Nhưng ổng không chịu rửa thế là tui mới nói: “Ok không rửa thì thôi, đưa em tiền để em book giúp việc”.
Ban đầu ổng tiếc tiền nhưng mà sau khi nhìn đống bát khủng khiếp quá thế là “Book giúp việc đi em”. Sau đó tui book giúp việc và lãi 1 hẳn khoản. Book giúp việc có 200k mà tui xin 300k, lãi 100k.
Đấy đơn giản mà 2 người vui, nhiệm vụ của anh mà anh không làm thì chi tiền của anh để thuê người khác làm thay.
Tiếp theo chồng lười không giặt đồ, không phơi đồ thì tôi cũng… kệ. Để đến một ngày anh không còn cái quần nào để mặc, phải mặc quần đùi cái loại có hoạ tiết khủng long đến quán (chung tôi đang mở nhà hàng). Như thế mới biết ngại và không dám lười giặt đồ nữa. Bây giờ chồng có thói quen mới… giặt đồ, phơi đồ mỗi tối. Ổng quá sợ những ngày không có quần tây để mặc và phải mặc quần ngủ đi làm.
Tui biết là khi mang bầu thì chị em có nhiều việc không thể tự tay làm được. Nhờ chồng làm thì trễ nải nhưng mà hãy bình tĩnh học cách chấp nhận cái điều đó. Những ngày đầu mới làm chúng mình cũng lúng túng, chậm chạp như thế thôi… Mẹ chả la rồi đuổi ra ngoài vì mò lâu quá đó còn gì. Thực ra thì chồng cũng trong quá trình trưởng thành. Tuy có những cái bây giờ chồng làm không hoàn hảo như đúng cái cách mình làm thì hãy kiên nhẫn, từ từ sẽ thành thục.
Việc tốt nhất mà chúng mình nên làm để giúp chồng là… buông, cho anh không gian để phát triển. Như bây giờ có bầu, người yếu hơn, tôi tách dần ra, không tham gia bắt tay vào làm nhiều nữa. Nếu không buông bỏ, cứ áp đặt thì chắc bản thân lúc nào cũng tức anh ách rồi thành bà vợ nhăn nhó, khó chịu ngay.
Hoặc lúc nào cũng quát chồng không ra gì, bắt ra làm ngay lập tức. Hoặc là xồn xồn giành việc, anh không làm luôn thì em làm. Vậy có nghĩa là đang tự ép bản thân, ôm việc vào người rồi. Suy cho cùng đường nào thì cũng sẽ ảnh hưởng xấu đến sức khoẻ, tâm trạng, hình ảnh của của mẹ bầu và tình cảm gia đình nên thôi.
Tôi học được cách buông bỏ, cho chồng tự do. Chỉ cần anh làm xong trước khi 2 vợ chồng đi làm là được. Tuy là có lâu la nhưng mà công việc đã được hoàn thành là “đạt”, không đòi hỏi thêm.
Thế nên lời khuyên dành cho mấy chị em có chồng lười giống tôi.
Thứ nhất: Khi thấy chồng làm không đúng ý mình, lúc nào cũng “tí làm” thì hãy đợi, đợi xem tí có làm không.
Nếu chồng đã làm đúng lời nhờ rồi thì dù có sớm có muộn, chị em cũng không nên càu nhàu. Khôn ngoan hơn hãy ngọt ngào để chồng có động lực làm tiếp. Chị em cứ để ý xem, trong đời sống hàng ngày cái gì làm cho mình vui thì lần sau mình sẽ tiếp tục làm và ráng làm tốt hơn nữa đúng không?
Áp dụng tip này với chồng thử xem. Ví dụ như chồng làm theo lời nhờ vả của mấy bà và nhận được lời khen, lời động viên, lời ngọt ngào thì anh muốn làm lần 2, lần 3. Còn lần nào làm xong cũng bị càm ràm, chê trách, phê phán thì lần sau ổng sẽ rất ngại mó tay vào làm. Nên xây cho chồng cảm xúc tích cực khi mà làm việc nhà nha mấy bà.
Thứ hai: Nếu người ta có chây ì thì cứ đợi người ta tí nữa đi. Nhất quyết không làm, không phải thấy đợi tí nữa lâu quá xong tự bắt tay vào làm là không được, bắt tay làm xong khổ quá thì lại cãi nhau. Có phải ảnh hưởng tâm trạng không? Cứ để đấy, đến khi chồng làm thì thôi.
Thứ ba: Việc gì giải quyết bằng tiền là việc dễ, giải quyết luôn. Đặc biệt là dùng tiền của chồng để giải quyết thì chồng sẽ có sự so đo, tính toán, tiếc tiền. Thà việc này tự làm một tí thì sẽ đỡ mất tiền. Tức là mọi sự lười biếng đều phải trả giá. Nếu anh lười biếng thì anh phải “xì” tiền ra, để tiền làm việc, 2 vợ chồng không phải mó tay vào làm, cả 2 đều vui vẻ.
Thứ tư: Hãy để cho hậu quả xảy ra đúng như cái cách nó sẽ xảy ra. Ví dụ không giặt quần áo, không phơi đồ thì không có quần mặc, không đổ rác thì thối nhà… Chồng được trực tiếp trải nghiệm hậu quả như thế nào thì sẽ hiểu và có quyết định muốn nó xảy ra trong tương lai nữa hay không. Chắc phần lớn là không. Hãy để các ông chồng trải qua hậu quả để biết sợ, lần sau tự giác có trách nhiệm hơn.
Vì thấy chồng không phơi, lo cho không có quần mặc rồi tự mình làm thay mãi mãi chồng không bao giờ có ý thức trách nhiệm đâu.
Mấy bà hãy buông ra, không nhất thiết phải hoàn hảo theo ý mình. Đôi khi không nhất thiết quán xuyến việc nhà quá đâu, lười một tí sẽ có người làm thay. Tư duy của mấy ông chồng là vậy mà. Chồng biết là nếu lười thì vợ sẽ làm thay nên mới có tính ỷ lại. Vậy ngược lại các bà vợ cũng có tính ỷ lại y chang như vậy thì sao. Đương nhiên chồng bắt buộc phải làm.
Nhà mà như bãi chiến trường, bừa bãi thì xì tiền ra để thuê giúp việc. Nếu không xì tiền thì phải làm. Tui chỉ cho anh 2 lựa chọn thôi, không có mùa xuân vừa không xì tiền, vừa không làm. Không có lựa chọn thứ 3 nhé!
Mình, cô gái 27 tuổi kể về lần đầu tiên làm mẹ :)
Bình luận