
Hồi mới cưới, ai gặp Lani cũng chúc một câu quen thuộc: “Chúc hai vợ chồng sớm sinh quý tử nha!”. Nghe câu đó xong, Lani chỉ biết cười gượng: “Không, em còn phải đi làm giàu đã!”
Lúc đó, mới 24 tuổi, sự nghiệp đang ngon trớn, lương cao, công ty phúc lợi tốt. Tự dưng sinh con lúc ấy thì chẳng khác nào tự chặn đường thăng tiến. Lani từng nghĩ phụ nữ sinh con là hy sinh cả tuổi xuân, cả cơ hội. Mà Lani thì chưa sẵn sàng đánh đổi.
Câu chuyện của mẹ - người phụ nữ chọn lùi một bước
Mẹ Lani từng có thời gian làm ăn rất khá nhờ bán áo chống nắng. Một người đối tác còn đề nghị mở xưởng cùng, hứa lo hết đầu ra, chỉ cần mẹ Lani quản lý sản xuất. Thời điểm ấy mà nhận lời thì giờ chắc mẹ đã có vài căn nhà mặt phố. Nhưng mẹ từ chối, vì… con gái ham chơi quá, con trai còn nhỏ, ai trông con nếu mẹ làm lớn?
Mẹ chọn lùi lại. Không mở xưởng, chỉ may túc tắc đủ sống. Hồi đó, ai cũng nói mẹ dại. Nhưng đến khi hai đứa con trưởng thành, ngoan ngoãn, tự lập thì người ta lại bảo: “Mẹ có phúc thật”.
Câu chuyện đó in đậm trong đầu Lani. Một phần ngưỡng mộ, một phần… sợ. Mẹ từng hy sinh, và Lani không muốn lặp lại. Lani muốn giàu, muốn thăng tiến, muốn sự nghiệp vút lên cao trước khi sinh con.
Rồi một ngày, Lani thay đổi
Có lẽ phụ nữ đều có “cái duyên” với con cái.
Ban đầu Lani tính toán lắm, có con phải có lợi: Có lộc làm ăn, có động lực, có lý do để chồng phấn đấu, có thêm niềm vui.
Mẹ Lani bảo: “Giàu mà không có con thì dễ, vừa có con vừa giàu mới là đẳng cấp”.
Một người cô bên nhà chồng giàu nứt đố đổ vách còn thêm dầu vào lửa: “Người giàu cũng phải sinh con. Mà cứ đợi cho đến khi giàu thì chắc tịt hết. Bây giờ toàn tốn tiền đi làm thụ tinh, làm hiếm muộn, khổ lắm. Con cứ đẻ sớm đi, đỡ lo nghĩ với coi như không mất cục tiền chữa hiếm muộn. Con đẻ ra sợ không có thời gian đi làm thì sau này gửi nội ngoại trông, vẫn đi làm được như thường”.
Nghe hợp lý quá trời. Thế là Lani sinh con. Và đúng như mọi người nói có con là bước ngoặt, nhưng chẳng giống như những gì mình từng tưởng tượng.
Hy sinh - bao nhiêu là đủ?
Sau khi làm mẹ, Lani nhận ra câu chuyện “hy sinh vì con” không đơn giản. Nhớ lại hình ảnh mẹ Lani thì thấy bà là người vừa hy sinh, vừa không. Bà không tần tảo dậy sớm nấu ăn mỗi sáng, mà cho tiền con tự mua. Không chiều chuộng quá mức, bắt con làm việc nhà, rửa bát (dù mai mình có đi thi học sinh giỏi quốc gia). Ngày ấy Lani ấm ức khóc ướt gối, nhưng sau này mới hiểu mẹ dạy con cách sống tự lập, sau này tự lo được cho mình.
Mẹ không dồn hết tiền cho con học trường quốc tế, không ép thành “con nhà người ta”. Mà hầu hết bà dành thời gian nắn nót, dạy cách cư xử, cách làm người. Nhờ thế, hai chị em Lani đều trưởng thành, biết điều, không để mẹ phải lo.
Ngược lại, trong họ hàng của mình, có những người mẹ hy sinh đến mức quên bản thân: Sáng dậy sớm nấu ăn, chiều kèm con, tối thức đến khuya lo công việc. Nhưng con cái lại hư, đứa thì báo nợ, đứa bỏ nhà đi. Có gia đình bán hết nhà trả nợ cho con rồi về già phải ở nhờ.
Lani nhận ra: Hy sinh nhiều không khiến con cái nên người, mà đôi khi còn hại nó. Vì đứa trẻ lớn lên trong sự phục vụ quá mức sẽ quen được nuông chiều, mất năng lực tự lập. Vậy hy sinh bao nhiêu cho con là thông minh?

Hy sinh thông minh là biết nghĩ cho mình
Nếu người mẹ cứ dốc hết mọi thứ cho con mà quên mất bản thân thì sớm muộn cũng kiệt sức. Một người mẹ mệt mỏi, cáu gắt, đánh mất đam mê làm sao có thể nuôi dạy một đứa trẻ hạnh phúc?
Hy sinh thông minh là biết giữ lại cho mình một phần cuộc sống, để mình vui, để con soi gương thấy mẹ cũng đang sống tốt. Lani vẫn đi làm, vẫn có tham vọng, vẫn muốn tiến xa, nhưng giờ khác một chút. Tham vọng duy nhất của mình bây giờ là nuôi dạy được một đứa trẻ biết điều, có tri thức, biết sống tử tế. Nếu phải chắt bóp, tằn tiện một chút cũng được. Nếu nhà nhỏ hơn, xe cũ hơn, cũng chẳng sao. Chỉ cần có thời gian bên con, dạy con đọc, dạy con sống, dạy con yêu thương, thế là đủ.
Không phải hy sinh - mà là đầu tư
Nhiều người nói “Làm mẹ là phải hy sinh”, nhưng Lani nghĩ làm mẹ là đầu tư. Đầu tư thời gian, tâm sức, kiên nhẫn để gieo trồng một con người. Mỗi phút bên con không phải đánh đổi, mà là tích lũy. Vì sau này, từ 60 tuổi trở đi, cuộc đời mình sẽ sống nhờ vào chính “khoản đầu tư” ấy.
Nếu con nên người, biết yêu thương, hiếu thảo, sống có ích thì tuổi già sẽ êm ả, nhẹ tênh. Còn nếu con hư, con phá, thì cả đời lao động cực khổ cũng đổ sông đổ biển.
Nên Lani tin, hy sinh cho con cần đôi phần sắc sảo. Đừng cho hết, hãy giữ lại chút để sống cho mình, để con học cách sống, không phải học cách được phục vụ.
Bởi sau cùng, làm mẹ tốt không phải là người bỏ hết mọi thứ vì con mà là người biết cân bằng giữa cho con một mái nhà ấm áp và giữ lại cho mình một tâm hồn bình yên.





Bình luận