
Nếu bạn đang cảm thấy con quá “nóng tính”, “bất an”, “bốc đồng”…
Hãy thử dừng lại một chút: Mình có đang vội không? Mình có đang ôm quá nhiều việc? Mình có đang căng thẳng mà quên mất… con đang học cách sống từ chính mình?
Con có đang hấp thụ cả sự vội vã của mình không?
Mình không la mắng, không nổi giận. Nhưng mình… vội.
Vội bữa ăn. Vội thay đồ. Vội cả lúc con kể chuyện mà đầu mình vẫn nghĩ đến việc chưa làm xong.
Rồi có khi lại thở dài. Có khi cau mày. Có khi cố gắng “giải quyết” con thật nhanh để quay lại với danh sách việc nhà đang chờ.
Nhưng mà…
Con có đang thấy mình nhanh quá không?
Con có đang học cách sống vội vã như mẹ không?
Kim John Payne từng viết:
“Nhịp sống của ta ảnh hưởng trực tiếp đến nhịp sống của con”.
Một đứa trẻ cần sự chậm rãi. Cần biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo. Cần cảm thấy thế giới này đủ dễ đoán để yên tâm khám phá.
Chứ không phải mỗi ngày là một guồng quay rối rắm mà con không kịp hiểu chuyện gì đang đến.
Vì nếu muốn con lớn lên an yên, mình cần bắt đầu bằng việc an yên trong chính nhịp sống của mình trước đã.
Con không học từ lời nói.
Con học từ cách chúng ta sống.