Ngày biết có con, mẹ biết là một cuộc đời mới đang thành hình trong mẹ.
Trước khi nhận tin “đậu job” làm mẹ, mình từng điều hành một shop thời trang khá lớn ở Huế. Cuộc sống của mình khi ấy gói gọn trong vòng quay công việc: Tự mình đi Quảng Châu lấy hàng, thức đêm lên ý tưởng chụp lookbook, đăng bài, trả lời khách. Lúc ấy, mình chỉ nghĩ công việc là tất cả, bởi nó khiến mình cảm thấy mình có giá trị, bản lĩnh và được tự do mọi mặt - trong đó có việc tự chủ tài chính.
Rồi một buổi sáng ở Đà Nẵng, khi hai vợ chồng còn đang du lịch, que thử hiện hai vạch. Con đến như món quà của tạo hóa, khiến cả hai vừa vỡ òa hạnh phúc, vừa thoáng chút lo sợ mơ hồ. Mình linh cảm rằng, mọi thứ từ nay sẽ không còn như trước nữa.

Sự thay đổi ấy không đến ồ ạt, mà len lỏi từng chút trong nhịp sống hối hả. Mình vẫn vác bụng đi Quảng Châu gặp đối tác, vẫn cười nói khi tư vấn khách, dù sau đó cơn nghén ập đến khiến cơ thể mỏi rã rời. Đôi giày cao gót từng khiến mình tự tin giờ lại chông chênh mỗi khi bước đi. Từ “cường nữ” có thể dành 24/7 cho công việc, mình dần trở thành cô gái yếu ớt, dễ xúc động và có phần đuối sức.
Đến ngày nhận chỉ định “dưỡng thai chờ sinh” từ bác sĩ – bởi cơ địa khó giữ thai, mình phải gói ghém lại tất cả công việc tâm huyết. Những chuyến đi xa giờ đây trở nên quá sức, những cuộc hẹn với đối tác, những buổi chụp hình sản phẩm cũng thưa dần. Mình buộc phải thu nhỏ quy mô cửa hàng, rồi sau đó là quyết định dừng hẳn việc kinh doanh để toàn tâm toàn ý cho hành trình làm mẹ sắp đến.

Ngày đóng cửa shop, nhìn tấm bảng hiệu bị gỡ xuống, mình thấy tim mình thắt lại. Bao năm nỗ lực, bao đêm thức trắng, giờ chỉ còn lại sự nuối tiếc. Không biết các mẹ khác có vậy không, nhưng với mình, đó là cảm giác mất đi một phần bản thân. Cứ thổn thức mà không biết giãi bày cùng ai…

Những ngày dưỡng thai tiếp theo, xen lẫn nỗi mong chờ con yêu là sự trống rỗng, luyến tiếc, thậm chí đôi lúc mình thấy bản thân “vô dụng” ghê gớm. Thứ cảm xúc tiêu cực ấy thường ập đến khi mình lướt mạng xã hội, ngắm nghía hình ảnh đẹp xinh của bạn bè khi chưa vướng bận nỗi lo con cái; là nhìn đối tác từng làm cùng tiếp tục mở rộng quy mô, còn bản thân thì dừng chân. Nỗi tủi thân cứ thế ập đến, khiến mình áp lực khôn tả, khóc thầm không ít lần.
Thế rồi có một đêm muộn, thấy vợ trằn trọc, chồng đã ôm lấy mình và nói rất nhiều. Anh kể về nỗi mong chờ sinh linh bé bỏng, anh xoa dịu thứ cảm xúc tồi tệ của mình, và quan trọng hơn, anh đã chạm đúng nỗi trăn trở bên trong mình: “Em không đánh mất điều gì cả, chỉ là đang bước sang một hành trình khác thôi”.

Câu nói ấy khiến mình im lặng rất lâu. Hóa ra, đôi khi, việc buông tay với một điều mình từng gắn bó không phải là kết thúc, mà là cách để chuẩn bị cho một khởi đầu mới. Có thể mình không còn là “chị chủ shop” quá đỗi năng động của ngày xưa, nhưng đang giữ vai trò lớn hơn trong gia đình - trở thành mẹ của một sinh linh nhỏ bé, đang lớn lên từng ngày và dành thời gian vun đắp cho tổ ấm nhỏ thêm vẹn tròn.
Giờ đây, mỗi khi thấy con đạp, mình lại thấy lòng bình yên lạ thường. Sau cuộc nói chuyện với chồng, mình hiểu rằng có những giai đoạn trong đời, phụ nữ không cần phải chứng minh mình mạnh mẽ bằng cách nắm giữ, mà bằng cách dám thay đổi, bước ra khỏi vòng an toàn để yêu thương trọn vẹn hơn, đổi lấy điều quý giá hơn, sâu sắc hơn. Và có lẽ, đó cũng là cách mà mình học được ý nghĩa thật sự của hai chữ hy sinh.
Ngồi viết những dòng này, mình chỉ mong các mẹ nào đang có cùng nỗi niềm hãy cho phép mình được nhẹ nhàng hơn một chút. Hãy tận hưởng niềm vui làm mẹ theo cách giản đơn nhất, đừng tự trách hay thấy mình “vô dụng”. Bởi hành trình phía trước, dù có lúc chông chênh, lại cần bạn kiên cường và dịu dàng hơn bao giờ hết. Hãy tin rằng, bạn đang làm rất tốt rồi!






Bình luận