
Mẹ sinh con đầu lòng khi mới 19 tuổi, còn mình tầm tuổi đấy đang là một cô sinh viên năm nhất vô tư, năng động, không quan mình sẽ làm mẹ ai cả.
Lani
Dạo này mình hay thấy mấy cái joke kiểu: “Bằng tuổi tui ba mẹ đã lấy nhau và có tui, còn tui thì cứ haha hihi làm ra đồng nào là xào hết đồng đấy”.
Ngẫm lại thì thấy mẹ sinh mình khi mới 19 tuổi, còn mình tầm tuổi đấy đang làm gì ta?
À đang là một cô sinh viên năm nhất vô tư, năng động, không quan mình sẽ làm mẹ ai cả.
Mình sinh ra và lớn lên ở miền Bắc, sau này học xong đại học mới “Nam tiến” để lập nghiệp. Ngày trước, mình có thể ăn đồ Nam ngày 3 bữa không ngán nhưng tới hồi cấn bầu thì mình nghén, không tài nào ăn nổi. Mình chỉ thèm mỗi đồ Bắc mà phải là mấy món nấu theo style của mẹ, style tuổi thơ mới oái oăm.
Đỉnh điểm lúc bầu tháng thứ 2, mình có cuộc hẹn gặp đối tác mà nghén quá, người mệt mỏi, lừ đừ nên nhờ chồng đi gặp thay. Mình nằm nghỉ ở nhà một mình đến trưa đói thì tính đặt đồ ăn online mà ngại phải leo cầu thang để lấy nên mình chọn nhịn đói….
Rõ ràng là mình chọn nhưng cứ thấy lấn cấn, tủi thân trong lòng làm sao ấy. Có bầu mà tứ cố vô thân, phải tự lo dù đang nghén sấp mặt. Mình bỗng nhớ đến mẹ… tưởng tượng nếu có mẹ ở đây thì bà sẽ bưng đồ ăn lên tận giường chăm mình chứ không để mình đói như vầy. Càng nghĩ thì càng xúc động, nước mắt từ từ tuôn ra rồi oà lên, mình đã khóc nấc như một đứa trẻ.
Quờ quạng cái điện thoại, mình nhắn tin kể hết với mẹ. Mẹ xót quá nên nói mình bỏ hết công việc lại, bay về quê mẹ chăm, mẹ nấu món cầu kì, bồi bổ cho.
Lòng mình hơi gợn sóng, mình nhắn tin cho chồng xin ý kiến. Chồng mình thương vợ, sợ lúc đẻ không có ai chăm nên rất ủng hộ mình về quê.
Còn mình nghĩ nếu về quê thì xác định sẽ về rất lâu nhưng mà bây giờ mình và ổng đang cùng khởi nghiệp. Thời điểm khó khăn như này mà không có vợ bên cạnh động viên, phải gồng gánh một mình thì tội lắm. Mình từ chối khéo với mẹ. Thèm món Bắc chủ động mò dậy nấu mà ăn thôi, lớn rồi mà…
Đấy, 28 tuổi mới có bầu đứa đầu, được ở riêng với chồng mà còn đang tủi thân như này. Không hiểu sao mẹ có thể sinh mình ra khi mới 19 tuổi mà còn sống chung với nhà chồng nữa. Đỉnh thật!
Nhớ có lần mẹ kể, hồi bầu mình thì mẹ phải bán bia phụ bà nội nhưng mà nghén ngủ, mẹ vừa ngồi trông quán, vừa ngủ gật làm người đi đường buồn cười, trêu mẹ là cứ như trẻ con…
Rồi mẹ kể có nhiều đêm dài mẹ nằm ở nhà một mình chờ bố về. Tưởng tượng cả ngày dài đã áp lực, phải học cách sống hòa thuận với gia đình chồng. Đêm đến chồng mải đi chơi, không ở bên động viên. Nếu là mình thì mình thấy tủi thân lắm ấy!
Sau này, khi mẹ đang bầu em trai thì mình tận mắt thấy cảnh mẹ “bụng to vượt mặt” rồi mà vẫn phải ngồi giặt một chậu quần áo to cho cả nhà. Sao có thể vượt qua được không biết! Như mình bây giờ, bảo xuống lầu lấy đồ ăn mà còn đang không buồn xuống.
Điều mình thấy mẹ vĩ đại nhất trên đời chính là mẹ sống với bố con mình.
Mẹ không ly hôn với bố để chị em mình có gia đình đủ đầy. Mẹ quan tâm, chăm sóc con cái dù cho chúng khắc khẩu với bà. Chỉ điều này thôi so với mình, mẹ ngày xưa giỏi hơn mình gấp ngàn lần.
Mình không ghét bố, trong mắt mình, bố lúc nào cũng dịu dàng, rất tâm lý, mình thích gì bố cũng làm cho, cực kỳ chiều con cái. Nhưng mà với tật xấu của một người đàn ông thì mình không chấp nhận “người chồng” này nổi.
Bố ham chơi bài bạc, đề đóm, có lần suýt bán nhà vì đánh đề. Lần mẹ đang bầu em trai, mẹ mình đã thật sự bán nhà đi để lấy tiền trả nợ cho bố. Biết sai nhưng mà bố không sửa được. Bố lúc nào cũng hứa nhưng mà mãi không thực hiện, từ lúc hứa đến giờ chắc cả chục năm rồi.
Được cái là bố mình không gái gú, nghiện ngập dù trước khi lấy mẹ, bố nổi tiếng là đào hoa. Sau khi cưới thì bố chỉ lo cho gia đình thôi, ông ham mê cờ bạc cũng là vì muốn nhanh có tiền, để gia đình bớt khổ. Nhưng mà làm giàu kiểu này toàn bị tác dụng ngược, báo hại cả gia đình.
Nếu là mình thì mình không thể nào chịu đựng nổi việc hết lần này đến lần khác phải lấy những đồng tiền từ mồ hôi nước mắt của mình, không dám ăn, không dám tiêu để trả nợ cho chồng vì bài bạc. Thế mà mẹ mình chịu đựng được.
Chẳng đã mẹ còn đẻ thêm một cô con gái lúc nào cũng chống đối bà. Hồi còn ở nhà, mình với mẹ rất khắc khẩu. Mình thì cái tôi cao, mẹ thì cọc cằn, không nghĩ đến cảm xúc của con cái (chắc do bị áp lực nhiều thứ quá). Nhà lúc nào cũng như cái đại hội võ lâm.
Lần cãi nhau mình nhớ nhất là lúc mình đang ôn thi học sinh giỏi quốc gia. Tối trước hôm đi thi vì muốn tranh thủ thời gian ôn bài nên mình đã nhờ mẹ rửa bát giúp nhưng mẹ thẳng thừng từ chối, nói mình tự rửa.
Mình nghĩ mẹ người khác thấy con cái học hành giỏi giang thì ủng hộ, tạo điều kiện hết cỡ cho mà học. Còn mẹ mình thì chẳng quan tâm dù mình đang ở ngưỡng cửa rất quan trọng.
Uất ức quá, mình gào lên “Mẹ chẳng biết hy sinh cho gia đình gì cả…”.
Mẹ nghe thế, nói lại ngay: “Tao không hy sinh thì cái nhà này tan nát từ lâu rồi…”.
Nói qua nói lại rồi hai mẹ con khóc oà lên…Mình vừa khóc vừa rửa bát, xong lên phòng, ngồi vào bàn học khóc tiếp, khóc ướt nhoà cả trang nhật ký. Mình tự nhủ là phải học thật giỏi để mau rời khỏi cái nhà này….
Sau này Nam tiến rồi, nếu không có việc gì, cả tháng mình không gọi về nhà cũng thấy bình thường. Thậm chí, khi bắt đầu viết blog, để không thấy ngại, mình đã block mẹ. Thế là các bài viết mình đăng, hàng xóm ai cũng biết chỉ có mẹ là không biết. Mẹ dỗi mình vì để người ngoài biết tin trước cả mẹ.
Mẹ tủi thân, mình dửng dưng. Thấy thế, mẹ mới nói: “Mày cứ thử có con đi rồi mới hiểu tấm lòng của mẹ”.
Lúc đấy mình không nghĩ gì cho đến bây giờ khi đã có bầu rồi thì mình mới hiểu.
- Hiểu sự cộc cằn, gai góc là cách để mẹ bảo vệ bản thân trước áp lực.
- Hiểu sự hy sinh thầm lặng của mẹ cho gia đình mình là to lớn vô cùng.
- Hiểu những thiệt thòi, tủi thân mẹ đã chịu đựng trong những năm tháng qua.
Càng nghĩ càng thấy mẹ thật vĩ đại!
Mình được sinh ra cũng là lúc cô gái 19 tuổi ấy làm mẹ lần đầu, mẹ thể hiện yêu thương có thể vụng về nhưng tình yêu của mẹ dành cho mình là trọn vẹn nhất. Mình chưa thấy ai thương mình đến mức chịu đựng được hết cái nết khó ở của mình như mẹ.
Nếu chúng ta tha thứ được cho chính mình mỗi khi vấp ngã, thì cũng hãy tha thứ cho mẹ - vì mẹ cũng đang học cách làm mẹ từng ngày.
Bây giờ có bầu rồi, nói thật là mình luôn cảm thấy lo: Không biết mình có làm một người mẹ tốt được không?
Nghĩ mẹ ở tuổi 19 còn làm được, thì mình - ở tuổi 28 - nhất định sẽ làm được.
Mình, cô gái 27 tuổi kể về lần đầu tiên làm mẹ :)
Bình luận