
Mẹ chồng không chỉ yêu cầu chồng tôi phải dọn ra ngủ riêng, mà còn “cấm tiệt” hai đứa quan hệ trong suốt thời gian mang thai.
Chi Anh
Tôi có thai lần đầu, hiện được 6 tuần. Tuần rồi bác chồng ở quê lên thăm, có hỏi han chuyện bầu bí. Vì vô tư, tôi có trêu chồng là “xấu ngủ”, chân gác loạn xạ. Người nói vô tình người nghe hữu ý, họ hàng liền đem chuyện kể với mẹ chồng và trách bà tại sao để vợ chồng tôi ngủ chung 3 tháng đầu.
Tối đó, mẹ gọi hai đứa ra bàn chuyện, yêu cầu chồng dọn ra ngủ riêng ở phòng khách. Bà lo lắng tư thế ngủ của chồng có thể gây hại cho em bé trong bụng, nhất là khi gác chân trực tiếp hoặc va chạm khi xoay người. Nghe mẹ chia sẻ, tôi phần nào hiểu được nỗi lo của bà, cũng tính đồng ý để người lớn yên tâm. Tuy nhiên không dừng ở đó, mẹ còn bắt buộc chúng tôi kiêng gần gũi tuyệt đối trong 9 tháng, nếu không sẽ hư thai.

Thực sự tôi khá hoang mang, bởi ngủ riêng ba tháng đầu thì có thể chấp nhận, nhưng nghe lời người nhà kiêng quan hệ suốt thời gian mang thai, vợ chồng tôi cảm thấy không thoải mái vì hai đứa còn rất trẻ, nhu cầu và tần suất quan hệ khá cao. Biết tính mẹ cổ hủ và cố chấp, vợ chồng tôi thỏa thuận trước tiên vâng lời ngủ riêng, sau ba tháng được ngủ chung thì cửa đóng then cài, dù gần gũi mẹ cũng không biết.
Thế nhưng sau khi nghe lời mẹ “cách ly” chồng, tôi bắt đầu rơi vào trạng thái mất ngủ vì không được ôm anh. Hai vợ chồng đi làm 8-9 tiếng/ngày, gặp nhau vài giờ buổi tối, chưa nói được mấy câu thì giường ai nấy ngủ. Tôi cảm thấy rất stress nhưng không biết làm cách nào để giải tỏa và phân tích cho mẹ hiểu. Chị em nào từng rơi vào trường hợp tương tự có thể cho tôi lời khuyên được không?