
Chia sẻ bởi Thanh Tú Nguyễn
Không biết các mẹ có giống mình không, nhưng khi mang bầu, mình như trở thành con người hoàn toàn khác. Những chuyện nhỏ nhặt đời thường trước kia chẳng thèm quan tâm thì bây giờ, mình đưa hết vào “tầm ngắm”, để rồi viện cớ vào đó mà giận hờn hay trách móc. Mình trở nên “nhạy cảm” với mọi thứ xung quanh. Có lẽ vì thế mà sự “khó tính”, bệnh hay than thở cũng tăng dần lên. Một điều mình nhận thấy rõ là sự quan tâm dành cho gia đình, bạn bè và người thân đang ít dần đi. Mình vo tròn trong vỏ ốc, nghĩ về bản thân mình, về con nhiều hơn.
Tuy biết mình ích kỷ, nhưng thật khó thay đổi được trong giai đoạn này. Nhiều lần hứa với bản thân, sẽ dành nhiều hơn sự quan tâm cho chồng và gia đình nhưng mình lại không thực hiện được. Mình ỷ lại toàn bộ công việc gia đình cho chồng và mẹ chồng. Về đến nhà là mình vội lao vào phòng, chờ những cơn nôn ọe ập đến… và sẵn sàng tuôn ra những lời “khó nghe”.
Biết như vậy là xấu nhưng mình lại thấy hạnh phúc. Có lẽ, niềm vui làm mẹ đã làm mình quên tất cả, quên đi những thói xấu, quên đi những cơn nghén, quên đi sự quan tâm dành cho gia đình. Vẫn biết rằng, sự quan tâm của mọi người dành cho bà mẹ mang thai là chưa khi nào thừa. Nhưng chắc hẳn mẹ bầu nào cũng cảm thấy cần nhiều hơn sự quan tâm, cảm thông và sẻ chia từ những người xung quanh. Do đó, các mẹ đừng ngần ngại chia sẻ tâm tư của mình với những người xung quanh nhé. Kinh nghiệm của mình là hãy viết những lời cảm ơn nho nhỏ để gửi đến mọi người hiểu rằng bản thân mình rất cảm kích với sự quan tâm, chăm sóc, nhường nhịn mà mọi người dành cho mẹ bầu.

Nếu như người thân là những người ở gần nhất, vì yêu thương mà quan tâm chúng ta, thì có những người không phải ruột thịt, vẫn dành những cử chỉ vô cùng dễ thương cho mẹ bầu. Như mình, mình rất muốn gửi lời cảm ơn đến đồng nghiệp bởi họ là những người phải chứng kiến và “chịu đựng” nhiều nhất một mẹ bầu đang mang thai nghén. Nếu không cảm thông thì có lẽ, chẳng ai có thể chấp nhận việc cứ khoảng 30 phút mình lại “lên cơn” nôn oẹ khiến mọi người xung quanh cũng phải “xanh mặt”. Cũng vì mình, không ít người đã phải hạn chế những thói quen và sở thích thường nhật. Phòng mình có một chị rất thích uống cà phê. Sợ mình nôn ói nhiều hơn nên chị luôn “rình” lúc nào mình không có mặt ở phòng mới dám uống… Chỉ cần những điều giản đơn hay những hành động nhỏ nhặt ấy cũng làm mình vô cùng cảm động.
Chưa kể, họ luôn dành sự quan tâm đặc biệt, chia sẻ niềm vui và những nỗi niềm cùng mình. Có lẽ, mình sẽ còn “làm phiền” các anh chị trong một thời gian dài nữa bởi khi thai càng lớn, mình càng mệt hơn và chắc còn nhiều sự “đổi thay” nữa mà mình chưa đoán trước được. Có thể, mình sẽ khó và xấu tính hơn, thất thường nhiều hơn, làm việc kém hơn… Chính vì vậy, mình càng thấy mình cần nhiều hơn sự cảm thông và sẻ chia từ mọi người. Cho tới bây giờ, mình luôn cảm thấy mình may mắn và hạnh phúc vì ngoài gia đình, bên cạnh mình còn có những đồng nghiệp tốt.
Trước kia, mình từng ủng hộ quan điểm của nhiều người, rằng làm việc với sếp là nam giới sẽ “dễ chịu” hơn sếp là nữ giới bởi sự quyết đoán và cương quyết. Quan điểm cố hữu là trong công việc, bao giờ đàn ông chẳng hơn phụ nữ? Tuy nhiên, không phải tất cả sếp nam đều giỏi giang và mọi các sếp nữ đều thiếu sự quyết đoán. Giờ đây, khi làm “nghĩa vụ” của người phụ nữ, mình mới thấy bản thân may mắn vì cấp trên của mình cũng là phụ nữ. Sếp cũng từng trải qua các cung bậc 9 tháng 10 ngày mang thai, nên hiểu và sẻ chia với những mẹ bầu như mình nhiều hơn.
Từ ngày mang thai, hiệu quả công việc của mình bị ảnh hưởng khá nhiều. Hình như những cơn nghén khiến mẹ bầu “ngại” làm việc hơn thì phải? Ai chẳng mong có những nhân viên giỏi, làm việc hiệu quả. Dù đã cố gắng nhiều nhưng chắc là việc “đeo ba lô” ngược đã làm cho mình mệt mỏi hơn và ít nhiều cũng ảnh hưởng tới công việc. Thế nhưng, mình luôn nhận được niềm tin cũng như sự quan tâm, động viên và sẻ chia từ cấp trên. Mình thực sự xúc động và thầm cảm ơn những gì sếp dành cho mọi người, nhất là những mẹ bầu như mình…