
Mình sợ sự nghiệp chấm dứt vì có con, sợ chồng không gánh nổi tất cả và mình sợ - sợ không có đủ thời gian cho nó, nhưng chờ cho mọi thứ có đủ hết thì chắc không bao giờ đủ để có con.
Trước khi có con, mình từng rất sợ. Sợ chạm tay vào một cánh cửa mà phía sau là cả một thế giới mình không biết xoay xở ra sao.
Kể về vài năm trước đi, lúc mọi thứ bắt đầu.
Sự nghiệp lúc đó của bản thân mình đang ngon lành, mình làm ở Bytedance, công ty mẹ của Tiktok - một môi trường cực kỳ thử thách, cơ hội tới tấp. Một công ty mà người ta không làm 9-5 mà người ta làm 9-9 thậm chí 9-12. Một môi trường mà họ phấn đấu để làm việc năng suất và leo lên, kiếm sự thăng tiến trong sự nghiệp. Đồng nghiệp ai nấy đều giỏi và hừng hực lửa cháy. Nhưng giữa lúc đang thăng tiến trong sự nghiệp thì cái đứa nhỏ tuổi nhất team như mình mà lại là người "nổ phát súng cưới chồng" đầu tiên, làm cả team hết hồn.
Thậm chí chị sếp người Trung Quốc còn lấy mình ra làm case nghiên cứu: "Tại sao một cô gái Việt lại lấy chồng sớm đến vậy?".
Ừ thì, sớm thật.
Nhưng…
Hai vợ chồng mình đã sống chung với nhau tầm 3 năm trước khi cưới. Gia đình hai bên cũng biết nhau hết rồi. Lúc đó đối với mình, tờ giấy chứng nhận kết hôn chỉ là một thủ tục pháp lý để chứng minh với pháp luật Việt Nam là hai đứa mình là vợ chồng chứ hai đứa cũng đã sớm vun vén và lo cho nhau.
Cưới chồng xong cảm giác không sợ lắm vì hai vợ chồng vẫn sinh hoạt như vậy. Không có mẹ chồng con dâu hay các câu chuyện như trong truyền thuyết vì hai vợ chồng làm ăn xa xứ. Một năm chỉ gặp bố mẹ chồng 1-2 dịp nên cũng không có chuyện gì căng thẳng.
Ai cũng sợ nhưng mình thì không. Vì mình còn có nỗi sợ còn lớn hơn cả chuyện lấy chồng: Sợ sự nghiệp chấm dứt nếu có con.
Bởi vì thực tế là, chẳng ai muốn tuyển một người đang mang bầu, hoặc sắp sửa bầu. Nhất là những ngành cần sự cam kết, thử thách - như mình lúc đó. Người ta mặc định: Mẹ bỉm không đủ tập trung, không thể bứt phá. Và mình thì là đứa tham vọng, không chấp nhận việc bị thụt lùi vì bất kỳ lý do gì, kể cả thiên chức làm mẹ.
Bản thân mình rất hiếu chiến. Đôi khi mình nghĩ nếu mình là một siêu nhân thì mình sẽ chọn Wonder Woman trong DC Comics. Một cô nàng hiếu chiến sinh ra vào tháng lửa, sẵn sàng cày ngày cày đêm nếu dự án tới.
Bạn có thể ngăn một ngọn lửa vật lý bằng nước bằng cát nhưng sao thể ngăn được ý chí làm việc tựa như ngọn lửa của một người lúc nào cũng có hai chữ "Thăng tiến" gắn lên trán được?
Nếu hỏi sợ không thì thực lòng là có đó.
Nỗi sợ đầu tiên chưa qua hết thì đến nỗi sợ thứ hai xuất hiện: Sợ chồng không gánh nổi tất cả.
Mình và chồng cùng khởi nghiệp, cùng làm nhiều thứ. Nhưng khi có bầu, mình bắt buộc phải lùi. Phải tạm dừng một phần cuộc sống mà mình từng dành cả thanh xuân để xây dựng. Tự nhiên thấy thương chồng, lo cho chồng, mà cũng lo cho chính mình. Liệu người đồng hành có chịu nổi không? Liệu mình có bỏ lỡ mất đoạn đường đẹp nhất sự nghiệp không?
Chồng mình mới khởi nghiệp được 1-2 năm. Team còn chưa vững và đôi khi vẫn cần ý kiến của mình để xử lý các vấn đề về chuyên môn. Một người có thể tự lo cho bản thân nhưng ít nhất là ở lúc mình quyết định có bầu thì người đó chưa thể lo cho mình.
Nỗi sợ của bản thân mình lúc đó chỉ được lấp đầy bằng khoản tiền tiết kiệm mà hai vợ chồng vun vén trong quá trình mình đi làm. Không hơn không kém. Sau khi bắt đầu nghỉ thai sản và hết ở cữ mình tính dôi ra là 6 tháng. Liệu 6 tháng đó vợ chồng mình có trụ được trong cơn bão kinh tế đang kéo tới này không?
Sợ thì sợ nhưng vẫn phải chống bão chứ hì hì. Mình vẫn tìm thêm các nguồn thu nhập khác để bù đắp cho các chi phí của hai vợ chồng.
Tới giờ thì trộm vía vẫn ổn.
Và khi con thật sự đến – lại có một nỗi sợ mới: Sợ không có đủ thời gian dành cho nó.
Khởi nghiệp mà, có ngày ăn còn không kịp, ngủ chưa tròn giấc, thì lấy đâu ra thời gian để ôm ấp một đứa nhỏ mỗi ngày? Trong khi những năm đầu đời, bố mẹ là cả thế giới của con. Mình sợ… sợ lỡ mất cơ hội được làm bạn của con trong những năm đẹp đẽ ấy.
Nhưng rồi, mình quyết định không để nỗi sợ chiếm lấy mình. Tụi mình xoay lại: chọn cách tự kinh doanh, sắp xếp công việc làm remote, xây dựng một hệ thống để chồng có thể yên tâm chiến đấu ngoài kia, còn mình vừa phụ chồng, vừa chăm con. Không hoàn hảo, nhưng ổn. Quan trọng nhất: mình học cách lùi về, học cách tin chồng. Và điều lạ lùng là, mình bắt đầu dịu lại.
Cái người ngày xưa chỉ biết chạy đua với công việc, thì nay học nấu nướng, học dọn dẹp, học làm mẹ – không phải vì buộc phải vậy, mà vì mình muốn. Muốn trở thành phiên bản tốt hơn. Mình nhận ra: có con không làm mình mất đi điều gì, mà còn khiến mình hiểu rõ bản thân hơn bao giờ hết.
Nỗi sợ khi có con là có thật. Nhưng nếu bạn cứ mãi chờ cho đến khi "đủ", thì sẽ không bao giờ đủ cả.
Không ai đủ tiền, đủ chín chắn, đủ sẵn sàng. Nhưng khi con đến, bạn sẽ học cách đủ. Từng chút một.
Và rồi một ngày, bạn sẽ nhìn lại chính mình - và nhận ra: à, mình đã đi xa hơn những gì từng sợ hãi.
Mình, cô gái 27 tuổi kể về lần đầu tiên làm mẹ :)
Mình có một blog nho nhỏ Chờ Đến Ngày Làm Mẹ, Follow kênh của mình nhé
Bình luận