Mùa hè năm nay, gia đình mình đã có một chuyến đi thật đặc biệt cùng Bánh Bao. Đó không phải là một chuyến đi xa xôi hay sang trọng, chỉ đơn giản là một hành trình ngắn từ ga Sài Gòn đến Long Khánh bằng tàu hỏa, rồi cùng nhau ghé thăm vườn trái cây xanh mát. Thế nhưng, với mình và cả gia đình, đây lại là chuyến đi chứa đầy cảm xúc, để lại những ký ức khó quên trên hành trình lớn lên cùng con.
1. Bắt đầu chuyến đi – những đôi mắt tò mò
Không chỉ gia đình mình, mà còn có thêm vài gia đình bạn bè cùng tham gia. Cả nhóm ba mẹ đã chuẩn bị từ sớm, mong muốn mang đến cho con những kỷ niệm tuổi thơ thật trong trẻo.
Bao chỉ mới hơn một tuổi. Cái tuổi mà thế giới xung quanh luôn mới lạ, tất cả đều khiến con tò mò. Ngay từ khi bước chân vào ga Sài Gòn, con đã liên tục ngó nghiêng, đôi mắt mở to, chăm chú dõi theo từng đoàn tàu ra vào. Khi đoàn tàu hú còi dài rồi từ từ lăn bánh, Bao như ngẩn người rồi thích thú vỗ tay liên tục.
Suốt chặng đường, Bao nhìn qua cửa sổ, đôi tay nhỏ xíu thỉnh thoảng đập đập vào kính như muốn với lấy cảnh vật đang trôi vùn vụt ngoài kia. Những hàng cây xanh, cánh đồng trải dài, những mái nhà nhỏ dần xa… tất cả đều in dấu trong đôi mắt trong veo ấy.
2. Vườn trái cây – những bước chân nhỏ
Khi xuống ga Long Khánh, cả đoàn mình tiếp tục di chuyển đến vườn trái cây. Bao lúc này hơi bỡ ngỡ vì lần đầu tiên được đặt chân vào một không gian rộng lớn, xanh mát đến thế. Tiếng chim hót, mùi trái chín thoang thoảng, tiếng bạn bè ríu rít làm con cứ ngơ ngác nhìn quanh.
Trong vườn còn có hồ bơi vui chơi cho các bé, lúc đưa Bao xuống, mình nhận ra con hơi sợ. Bao níu chặt lấy mình, đôi môi chúm lại, đôi mắt rụt rè như muốn khóc. Mình vừa thương vừa buồn cười, bèn để con ngồi chơi ở mép hồ, cho đôi chân nhỏ xíu khẽ chạm vào làn nước mát lạnh.
Điều con hứng thú nhất lại là lúc được hái trái cây. Bao chưa hái được, nhưng con thích khi được chạm vào trái chín trên cây. Con ngắm nghía, và đưa lên miệng gặm thử trái măng cụt rồi nhăn mặt vì vỏ đắng mà mình bật cười.
3. Bữa trưa ấm áp – vị ngọt tình thân
Sau khi vui chơi, cả nhóm gia đình ngồi lại ăn trưa. Trên bàn là những món ăn quê dân dã, thêm đĩa măng cụt và sầu riêng thơm nức. Bao ngồi trong lòng bố, ăn ngon lành cơm chiên và trái cây, có vẻ đi chơi mệt nên con ăn trộm vía hơn. Con vừa ăn vừa quan sát mọi người xung quanh, có lúc còn đưa tay “giành” miếng măng cụt của bạn bên cạnh. Tiếng cười của người lớn, tiếng bi bô, tiếng vỗ tay lốp bốp của lũ trẻ làm cho bữa ăn thêm phần rộn rã.
Mình thấy lòng nhẹ nhõm vô cùng. Ở giữa chốn vườn quê xanh mát ấy, được cùng con tận hưởng niềm vui nhỏ bé, được thấy con cười tươi, mình chợt quên hết mệt nhọc thường ngày. Hạnh phúc hóa ra có khi giản dị đến mức này thôi.
4. Trở về – kỷ niệm hóa hành trang
Chiều đến, cả đoàn lại ra ga Long Khánh, lên chuyến tàu trở về Sài Gòn. Sau một ngày dài vui chơi, Bao đã thấm mệt, nằm gọn trong vòng tay mẹ, mắt lim dim nhưng vẫn không quên hé mở để nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ. Gió thổi nhè nhẹ, tiếng tàu lăn bánh hòa cùng hơi thở đều đều của con, tạo thành một khung cảnh bình yên mà mình sẽ nhớ mãi.
Với Bao, có lẽ đây chỉ là một chuyến đi ngắn ngủi, những ký ức tuổi thơ còn mờ nhạt. Nhưng với mình, đó là cả một hành trình – nơi con lần đầu biết sợ nước, lần đầu chạm vào quả còn tươi, lần đầu ngồi trên chuyến tàu dài. Tất cả đã trở thành những dấu mốc nho nhỏ trong bước trưởng thành đầu tiên của con.
Đây là bài dự thi thuộc Vòng 2 của cuộc thi “Hè Đi Cùng Con” với chủ đề: Các bài dự thi Vòng 2 được quyết định hoàn toàn dựa trên lượt bình chọn hợp lệ từ cộng đồng. Vì vậy, nếu bạn yêu thích câu chuyện của gia đình này, hãy ủng hộ bằng cách bình chọn nhé!
|
Bình luận