
Chắc hẳn là phụ nữ, sau 9 tháng 10 ngày mang nặng đẻ đau, mỗi người đều thấm thía hơn nỗi lòng, tình yêu thương và sự hy sinh to lớn mà mẹ dành cho mình.
Lan Hương
Tôi từng đón nhận tất cả tình yêu, sự chăm sóc lẫn hy sinh mà mẹ dành cho tôi trong vô thức. Mẹ tôi là người sẵn sàng chi một số tiền lớn (tất nhiên là lớn so với khả năng của nhà tôi) để mua cho tôi đôi dép quai hậu thật tốt đi học, trong khi bản thân là giáo viên nhưng không có nổi một đôi dép tử tế.
Mẹ là người chỉ cần tôi thích ăn gì là mẹ mua, trong khi bản thân thì ăn qua loa, thậm chí bữa cơm của mẹ chỉ có cơm chan canh. Tôi đã từng đón nhận tất cả điều đó như một sự đương nhiên. Tôi vẫn cáu gắt, thậm chí nặng lời với mẹ. Tôi vẫn trách mẹ không tâm lý như mẹ người ta. Tôi vẫn khó chịu khi mẹ “khoe” về tôi với bạn mẹ, hay các bác hàng xóm.
Rồi thời gian dần trôi, tôi lấy chồng và mang thai đứa con của mình. Mọi chuyện cứ tự nhiên như vậy. 9 tháng 10 ngày, tôi vật lộn trong những cơn ốm nghén như sống dở chết dở, đói lả người mà không thể cho thứ gì vào miệng. Rồi những khi đau nhức khắp người, đêm thức trắng vì những cơn chuột rút hành hạ. Hơn tất cả, chúng không còn là gì khi tôi cảm nhận được bên trong mình là sinh linh bé bỏng, là đứa con gái của mình. Đó là niềm hạnh phúc mà không gì tả được.
Mang thai không chỉ là bước ngoặt về thể xác và cả tinh thần tôi. 9 tháng 10 ngày mang thai, tôi dần hiểu thấu nỗi lòng của mẹ. Cũng từ lúc ấy, tôi cảm thấy thương mẹ nhiều hơn. Tôi bắt đầu hiểu rằng mẹ của mình cũng từng như thế, từng cảm thấy hạnh phúc dường nào, và cũng vất vả nhường nào khi mang thai tôi. Những đêm thức trắng, những lần nín thở khi em bé quên đạp, hay những khi run sợ khi bác sĩ thông báo tình trạng bất ổn là cảm giác mà mẹ cũng đã trải qua.
Tôi cũng bắt đầu yêu những vết rạn trên bụng mẹ, yêu chiếc bụng quá khổ vì sinh nở nhiều của mẹ. Mẹ chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ vì chúng. Ngược lại, mẹ rất tự hào mỗi lần nhắc lại việc đã sinh ra chị em tôi như thế nào. Làm mẹ rồi tôi mới thấy hiểu sự tự hào đó của mẹ.
Tôi có vết mổ rất to, và bây giờ nó đã trở thành “huy chương” tự hào của tôi như cách mẹ tôi vẫn làm vậy. Chỉ cần con khỏe mạnh chào đời, nỗi đau thể xác nào mẹ cũng có thể chịu đựng và vượt qua.
Rồi khi con ốm, lòng tôi như thắt lại. Những đêm thức trắng chăm con, tôi lại nhớ lại ngày xưa, mỗi khi tôi bị cơn đau dạ dày hành hạ, mẹ thức cả đêm để xoa bụng cho tôi. Không việc gì có thể khiến mẹ nề hà chỉ để tôi khỏe mạnh.
Chỉ khi làm mẹ, tôi mới thực sự thấu hiểu người mẹ của mình, hiểu đâu là sự vất vả, đâu là niềm hạnh phúc, đâu là sự tự hào mà mẹ dành cho tôi. Tôi thấy thương mẹ và biết ơn vì tất cả những điều đó.
Nhờ có mẹ, tôi hiểu được đâu là sự hy sinh vô điều kiện. Và bây giờ, tôi đang cố gắng dành tất cả điều đó cho những đứa con của mình.
Khi làm mẹ rồi, tôi không còn cáu gắt với mẹ như trước, tôi cũng không còn khó chịu khi mẹ kể về tôi trong các câu chuyện hàng ngày. Vì tôi biết đó là tình yêu mẹ dành cho tôi. Tôi dần tập nói những lời yêu thương với mẹ, bước qua sự ngại ngùng vì tôi biết đó là điều tôi cần làm ngay với mẹ của mình.
Trên đời này, nếu hỏi ai là người thương mình nhất, tôi sẽ trả lời là mẹ của tôi. Cảm ơn mẹ rất nhiều!
