
Tôi đang ở tháng thứ bảy của thai kỳ, và vừa soạn xong thùng đồ cuối cùng trong căn nhà mới. Căn hộ hai phòng ngủ, tràn ngập ánh nắng, và quan trọng hơn - có một căn phòng nhỏ xinh cho bé con sắp chào đời.
Trước đây, vợ chồng tôi sống trong một căn hộ chỉ có một phòng ngủ, cũng là tổ ấm đầu tay của hai đứa. Thuở cưới nhau về, gom góp hết cũng chỉ có trong tay được 200 triệu với 3 cây vàng, thời điểm mà giá vàng mới loanh quanh khoảng 35 triệu đồng. “Vốn liếng” ít ỏi, nhưng hai đứa vẫn liều mình đi xem nhà. Xem không biết bao nhiêu dự án, ngắm biết bao nhiêu căn nhà, ôm nỗi thất vọng không ít lần thì cuối cùng may mắn đã mỉm cười - hai đứa tìm được căn hộ nhỏ xinh, chỉ tội hơi xa trung tâm chút.
Chủ nhà thương vợ chồng trẻ, nhượng lại với giá tốt, còn tặng thêm mấy món nội thất. Ngày dọn vào, mọi thứ đều gọn gàng và vừa vặn nhu cầu: Chiếc bàn ăn be bé, sofa chưa đầy 1m6 đủ hai người ngồi chen chúc, tủ quần áo thì chật ních đồ của hai đứa. Có nhà mới xong cũng chẳng còn tiền sắm sửa thêm, lục túi chắc còn vài trăm để ăn cả tháng, ấy thế mà niềm vui thì ngập tràn. Lúc ấy, tôi vẫn thường trêu chồng: “Căn nhà này bé xíu, nhưng vừa đủ cho hai trái tim yêu nhau”.

Rồi đến khi tôi có bầu, mọi thứ bắt đầu “quá tải”: Ghế sofa trở nên chật chội khi tôi phải kê thêm gối để ngồi cho đỡ mỏi lưng, tủ áo quần không thể nhét thêm đồ bầu, phòng ngủ không dư nổi một góc để bỏ cũi cho em bé, phòng khách đi ba bước là hết chỗ trống…
Thế là chúng tôi quyết định chuyển nhà. Dẫu vậy, cảm xúc không nỡ rời xa, khiến hai đứa cứ lần lữa. Nhưng mọi thứ thay đổi sau một lần tôi đi vệ sinh giữa đêm và vấp phải chiếc gối rớt ở giữa đường đi, chỉ vì góc phòng chật chội quá. Chồng xót vợ, quyết định chuyển ngay tắp lự.
Hành trình tìm nhà mới cũng lắm gian truân. Dù tài chính gom góp được nhiều hơn, nhưng vẫn chẳng đủ cho một căn hộ gần trung tâm với 2 phòng ngủ. Nhưng một lần nữa, có lẽ vợ chồng tôi được trời thương, khi có người quen giới thiệu cho căn hộ sang nhượng của một cặp vợ chồng già chuẩn bị sang Mỹ định cư, vị trí không gần nhưng chẳng quá xa trung tâm. Ngày chốt cọc nhà mới, tôi ôm bụng bầu lên xe chồng đèo đi giữa cơn mưa lớn, miệng vẫn không ngừng hát líu lo. Tôi vui lắm, ít ra thì hai vợ chồng cũng kịp chuẩn bị cho con không gian lớn lên rộng rãi hơn, với nhiều trải nghiệm mới mẻ hơn.
Thế rồi, công việc dọn dẹp, chuyển nhà diễn ra giữa lúc bụng bầu ngày một nặng nề. Có lúc tôi ngồi giữa đống thùng carton mà bật khóc, vì mệt, vì tiếc căn nhà cũ, và vì sợ hãi trước mọi thay đổi đang tới gần.
Có khi lại quay sang trách chồng, giận dỗi vì đang yên đang lành lại chuyển nhà. Những lúc thấy vợ yếu mềm, cáu kỉnh, chồng chỉ khẽ xoa lưng rồi cười: “Nhà mới, cũng như mình sắp bắt đầu hành trình mới là làm cha mẹ em à. Ban đầu bỡ ngỡ, lộn xộn, rồi từ từ mọi thứ sẽ đâu vào đấy thôi”.
Lúc nghe chồng thủ thỉ, tôi cứ nghĩ ngợi mãi. Thế rồi, tôi chợt hiểu rõ thứ cảm xúc hụt hẫng xen lẫn lo lắng bên trong tâm khảm này đến từ đâu.
“Dọn nhà, hóa ra cũng giống như làm mẹ” - ban đầu là những ngày lộn xộn, vất vả, rồi sau đó là niềm hạnh phúc từng chút một chiếm lĩnh trái tim, khi mọi thứ dần đâu vào đấy. Có lẽ, những xao động bên ngoài, khi rời tổ ấm cũ đến một nơi mới - bên trong, khi chuẩn bị đón nhận vai trò mới, với nhiều trách nhiệm và lo toan hơn, tôi cũng sợ hãi và chông chênh. Nhưng tôi biết, từ hôm nay, hành trình vun vén cho tổ ấm bằng yêu thương, bằng tình thân đã bước vào chặng đường mới, nhiều trải nghiệm hơn.
Khi chiếc xe chuyển đồ rời đi, tôi ngoái nhìn căn hộ cũ lần cuối. Cửa sổ nơi hai vợ chồng từng say sưa ngắm pháo hoa, ban công nơi tôi trồng mấy cây đậu đỏ hay góc nhà nơi có cây hạnh phúc xanh tươi… tất cả giờ trở thành ký ức, gói ghém lại cùng tôi bước sang một chương mới của cuộc sống hôn nhân.
Căn nhà mới vẫn còn lộn xộn, thùng đồ chưa kịp mở, rèm cửa chưa treo. Nhưng khi tôi đứng trong căn phòng nhỏ dành cho con, ngắm ánh nắng chiếu lên bức tường trắng, bỗng thấy tim mình bình yên lạ.






Bình luận