
Giữa thế giới ngày càng nhiều người chọn không sinh con để sống thoải mái hơn, mẹ vẫn chọn bước vào hành trình làm mẹ. Không phải do ai ép mẹ mà đơn giản vì mẹ thấy thế giới này đẹp quá… và mẹ muốn con được tự mình cảm nhận điều đó.
Mẹ biết, nhiều người bạn đồng trang lứa của mẹ chọn sống theo kiểu No kid - Double income, nghĩa là không có con để nhân đôi thu nhập. Họ tận hưởng một cuộc sống tự do, không ràng buộc, không gánh nặng con cái - có thời gian đi du lịch, đầu tư cho bản thân, nghỉ việc vài tháng để “healing” cũng chẳng sao.
Vì sao lại như vậy?
Bởi vì ai cũng biết, có con là vất vả. Chi tiêu tăng gấp bội, thời gian bị chia nhỏ, sự nghiệp dễ bị gián đoạn. Thất nghiệp lúc độc thân thì không sao, nhưng khi đã có gia đình, nhất là có con, thì mỗi ngày không đi làm là một ngày gồng gánh với hàng tá chi phí: Tiền nhà, tiền ăn, tiền học… áp lực chồng chất.
Nhưng mẹ vẫn chọn có con.
Không phải vì mẹ không biết những khó khăn đó, mà là vì mẹ muốn. Mẹ muốn có một gia đình nhỏ, có tiếng cười trẻ con, có bữa cơm ấm cúng. Với mẹ, tự do không phải là trốn tránh trách nhiệm, mà là được lựa chọn sống theo cách mình tin là đúng - kể cả khi điều đó đồng nghĩa với việc gánh thêm nhiều lo toan.
Có thể con sẽ hỏi: “Ơ, vậy mẹ có con chỉ vì mẹ muốn à?”
Ừ, đúng là vì mẹ muốn. Nhưng không chỉ thế. Mẹ chỉ “dám” sinh con khi mẹ cảm thấy mình đã sẵn sàng - về tinh thần, về tài chính, về khả năng gồng gánh.
Có thời điểm, mẹ từng rất sợ mang bầu. Khi ấy mẹ chỉ là một nhân viên bình thường, đang cố gắng từng ngày để thoát khỏi cảnh thiếu trước hụt sau. Mọi thứ còn quá bấp bênh. Mãi đến khi mẹ có chỗ đứng vững vàng, sự nghiệp ổn định hơn, mẹ mới bắt đầu nghĩ đến chuyện sinh con.
Nói thật nhé, hồi ấy mẹ làm ở một công ty đa quốc gia, chính sách thai sản cực kỳ tốt. Nhưng lúc ấy mẹ chưa sẵn sàng. Rồi khi mẹ nghỉ việc, khởi nghiệp, tự thân bươn chải - thì con lại đến. Mẹ hay đùa rằng, chính con chọn thời điểm đó để đến với mẹ, chứ không phải mẹ chọn.
Nhưng mẹ không trách gì cả. Vì khi đó mẹ đã đủ mạnh mẽ để làm chủ cuộc sống của mình, đủ năng lực để nuôi con bằng chính bàn tay mẹ, không phụ thuộc ai. Nên dù con đến lúc mẹ đang “nếm mật nằm gai” thì vẫn là… rất đúng lúc.
Và có một lý do nữa - quan trọng nhất khiến mẹ quyết định sinh con: Mẹ thấy cuộc đời này rất đẹp, nên mẹ muốn con được đến và tự mình cảm nhận điều đó.

Mẹ từng nghĩ, cuộc sống chỉ đáng sống khi mình được “ăn sẵn”, được giúp đỡ, được bố mẹ hai bên hỗ trợ mọi thứ. Nhưng rồi mẹ nhận ra, những gì mình tự làm ra mới là thứ bền vững. Ngày bố mẹ mới cưới, ông bà nội cho bố một khoản, ông bà ngoại cho mẹ một khoản. Kết quả: Bố làm mất tiền bên nội, mẹ làm mất tiền bên ngoại. Tròn trịa và công bằng ghê con nhỉ? :))
Cuối cùng thì, thứ gì bố mẹ được cho, đều có cách “ra đi” nào đó. Còn những gì bố mẹ tự làm ra, tự xây dựng bằng mồ hôi nước mắt, thì vẫn luôn ở đó, theo bố mẹ đến tận bây giờ.
Nên mẹ không hứa sẽ để dành cho con một gia tài kếch xù. Thứ mẹ muốn để lại cho con là tinh thần tự lập - khả năng đứng trên đôi chân mình và sống hạnh phúc bằng chính nỗ lực của bản thân.
Mẹ từng là manager ở một tập đoàn lớn từ năm 24 tuổi, lương tính bằng ngàn đô. Nhưng mẹ thấy mình rỗng tuếch. Kỹ năng thì mỏng, tự tin thì yếu, networking cũng sợ, vì chẳng cảm thấy mình có gì đáng nể. Mãi đến khi mẹ bắt đầu lại, học lại mọi thứ từ đầu, tự tay xây dựng sự nghiệp riêng, mẹ mới thấy mình thật sự mạnh mẽ. Và cũng nhờ vậy, mẹ kiếm được nhiều tiền hơn, giúp được nhiều người hơn, được yêu quý và kính trọng thật sự.
Mẹ nghiệm ra một điều: Giá trị thật sự không nằm ở vị trí hay mức lương, mà nằm ở những gì con tích lũy từ lao động và phát triển.
Có con đúng là cực. Bố mẹ phải kiếm tiền nhiều hơn, lo chỗ ở ổn định hơn, phải trưởng thành nhanh hơn để có thể chăm sóc và dạy dỗ một đứa trẻ. Nhưng rồi đổi lại, bố mẹ có được niềm vui lớn nhất: được nhìn thấy con lớn lên mỗi ngày, được đồng hành cùng con trên hành trình sống. Với mẹ, đó là một trong những thành công rực rỡ nhất đời người.
Mẹ không muốn một cuộc đời dễ dãi, nhẹ tênh, vô lo. Mẹ muốn một cuộc sống có mục tiêu, có nỗ lực, có trách nhiệm - cũng nhờ đó mà có giá trị.
Và mẹ cũng mong, cuộc sống của con sau này cũng sẽ đầy ắp giá trị như thế. Tự cường - tự lập - làm thật - ăn thật. Sống một cuộc đời không chỉ để hưởng thụ.
Con sẽ phát triển không những cho bản thân mà còn phát triển người khác, thậm chí là cộng đồng xung quanh con.
Thế giới này rất đẹp. Hãy đến và cảm nhận nó nhé! Yêu con
Mình, cô gái 27 tuổi kể về lần đầu tiên làm mẹ :)
Bình luận