
“Liệu có phải mình đang ôm con quá nhiều?”. Câu hỏi quen thuộc ấy có thể đã từng len lỏi vào tâm trí của rất nhiều bà mẹ - nhất là trong những đêm dài ru con ngủ, những ngày con quấy khóc chẳng rõ vì đâu. Trong áp lực phải nuôi dạy con “tự lập từ sớm”, nhiều mẹ hoang mang không biết những cái ôm - thứ vốn là phản xạ tự nhiên của yêu thương - có đang khiến con yếu đuối đi hay không.
Liệu cái ôm của mẹ thật có thể khiến con chậm lớn? Hay chính từ vòng tay ấy, con mới đủ an tâm để bước ra thế giới bằng đôi chân của chính mình?
---
Chắc hẳn mẹ đã không ít lần tự hỏi:
“Liệu mình có đang ôm con nhiều quá?”
“Liệu con có đang bện mẹ quá?”
“Liệu mình có đang khiến con không thể tự lập?”…
Mỗi khi con quấy khóc, mỗi giấc con chẳng yên, mỗi bữa con bỏ bú… mẹ chẳng biết làm gì ngoài ôm con, cùng nỗi sợ chẳng may vì quá yêu mà trót cản con khôn lớn.
Mình cũng đã từng chìm ngập trong nỗi sợ - đến nỗi chẳng có lấy chút thời gian nghỉ ngơi. Tháng đầu sau sinh là nỗi sợ con không đủ sữa. Mặc kệ cơ thể rệu rã sau ca sinh mổ cấp cứu đầy nguy hiểm, cặm cụi hút sữa và tập cho con bú tới rạc người.
Những tháng sau đó là nỗi sợ con ngủ không trọn. Lại tiếp tục mặc kệ vết mổ đau như bốc lửa, ôm con thật chặt và ngắm con ngủ sâu.
Các mẹ hẳn cũng vậy nhỉ? Và hẳn là… cũng đầy mâu thuẫn như mình đúng không?
Thích ôm con thật đấy, được ngắm con ngủ thật đáng yêu. Nhưng mình cứ ôm con mãi thế này, làm sao con lớn được đây nhỉ?
Mọi người bảo:
“Giật mình sinh lý là bình thường, kệ con đi.”
“Phải rèn cho con ngủ riêng, để con biết tự lập.”
“Cứ ôm con mãi, con sẽ bện hơi mẹ, sẽ khó lớn…”
Liệu có thật thế không nhỉ? Lỡ như vậy thật thì sao?
Mình lại mặc kệ sống lưng như muốn vỡ vụn, ngồi vỗ ru cho đến khi con vào giấc, rồi lại chẳng kịp đặt lưng nghỉ vì cứ được dăm phút - nửa tiếng là con lại tỉnh.

Mệt thật đấy…
Hay thôi kệ đi. Mình cũng cần được nghỉ.
Mình cứ ôm con ngủ, con ngủ được giấc dài, mình cũng được ngủ thêm.
Lần này mình cũng mặc kệ, nhưng là mặc kệ những lời khuyên dạy từ tứ phía. Mình chọn tin tưởng con và ưu tiên giấc ngủ của chính mình.
Mình tin con có nhịp độ của riêng con.
Mình tin con sẽ tự lập khi con cảm thấy yên tâm với thế giới đầy mới mẻ này.
Mình tin mình đang làm đúng - nền tảng vững chắc nhất của tự lập, chính là được yêu thương đủ.
Và hai mẹ con đã làm được.
Em bé Vừng - 9 tháng tuổi - trộm vía thích tự làm mọi thứ.
Em vẫn thích gần mẹ nhưng sẽ thoải mái chơi với bất cứ ai để mẹ được nghỉ ngơi hoặc làm việc khi cần.
Em thích mẹ cho ăn nhưng lại hào hứng hơn khi được tự cầm đút…
Em vẫn thích mẹ ôm nhưng đã có thể tự ngủ chẳng cần ai.
Mình nhận ra rằng, những cái ôm mình luôn sẵn sàng trao đi khi con cần - những cái ôm “người ta” bảo nên tiết kiệm - chính là điều ngọt ngào giúp con đủ đầy an tâm mà tự lập hơn mỗi ngày.
Dù có hay không thể ở bên con 24/7 - chỉ cần mẹ hiện diện thật trọn vẹn mỗi khi ở cạnh con và không ngần ngại trao con những cái ôm khi con cần - mẹ đã thắp trái tim con ấm nồng ngọn lửa của sự an tâm và tin tưởng.
Mỗi cái ôm hôm nay chính là nền tảng cho tự lập của ngày mai - hãy ôm con, bất cứ khi nào có thể.
Mẹ ạ, mỗi cái ôm mẹ chẳng tiếc trao đi đó, không chỉ là món quá quý giá nhất con mong nhận được mỗi ngày, mà còn là sự chữa lành không gì thay thế được dành cho chính mẹ.
Ôm con nhiều hơn một chút, mẹ sẽ bất ngờ vì những gì con sẽ làm được khi chẳng có mẹ ở bên đấy.
Mẹ con mình cùng cố lên, mẹ nhé?
![]() Mẹ của bé Vừng - một bà mẹ trẻ đang đồng hành cùng con trong hành trình ăn dặm, khám phá thế giới và lớn lên mỗi ngày. |
Bình luận