Giai đoạn ở cữ có lẽ sẽ là trải nghiệm không bao giờ quên người mẹ nào cũng phải trải qua. Đặc biệt hơn với những mẹ đẻ mổ, 1001 kỉ niệm với vết mổ linh thiêng này. Với tôi là vết mổ chảy dịch.
Tôi bị chảy dịch ở ngay vết mổ đẻ. Chắc do… tôi cười nhiều quá!
Và đây là câu chuyện của tôi, một bà mẹ vừa trải nghiệm “sinh mổ” chưa lâu, tưởng đâu mọi thứ sẽ yên ấm, ai ngờ vẫn “dính đòn” vì cái vết mổ bé xíu ấy.
Vết mổ của tôi là mổ ngang, bác sĩ khâu rất khéo. Nhưng nói thật, sau một ngày hết thuốc tê, tôi chỉ muốn hét lên vì đau điếng, cự quậy xíu cũng đau. Đau kiểu không dám thở mạnh, không dám ho, không dám cười.
Vết mổ được bác sĩ dán băng y tế rất cẩn thận, hai mép khít lắm, tôi cứ nghĩ thế là xong, chỉ cần nằm yên cho nó khô lại là xong. Nhưng đời đâu có dễ vậy.

Một buổi chiều… miếng gạc trên vết mổ thấm máu
Hôm đó là khoảng gần ba tuần sau sinh. Tôi đang thay đồ thì nhìn thấy trên băng gạc có một chấm máu nhỏ. Tôi - một bà mẹ vừa mới sinh lần đầu, không có kinh nghiệm, trong đầu toàn hình ảnh “vết mổ bục chỉ”, “nhiễm trùng”, “rỉ dịch nguy hiểm”… nên hốt hoảng tột độ.
Tôi gọi ngay cho bệnh viện thì được yêu cầu đến viện thì mới kiểm tra được. Thế là cuống cuồng bắt taxi đi cấp cứu. Mà khổ nỗi, đời không bao giờ cho mình chỉ một chuyện “thốn” một lúc.
Tình huống khó đỡ giữa đường đi cấp cứu
Trước khi đi, tôi còn “thủ” thêm một cốc sữa cho chắc bụng. Ai ngờ đâu quyết định đó là sai lầm. Vì sinh xong, cơ thể tôi bị không dung nạp lactose, cứ uống sữa là đau bụng.
Nửa đường đi, bụng tôi bắt đầu sôi ùng ục, đau quặn thắt. Tôi cố nhịn mà không nổi, đành phải bảo anh taxi dừng xe để… đi vệ sinh gấp. Thế là giữa trời mưa, tôi chạy vội vào một quán cà phê bên đường. Mà trời ơi, toilet không có giấy!
Tôi chỉ biết gọi điện cho chồng cứu. Chồng chắc tưởng tôi đùa, đến khi nghe giọng tuyệt vọng mới hốt hoảng phi ra giữa trời mưa, tay cầm cuộn giấy và một đống đồ “cấp cứu” trường hợp ấy của tôi. Cảnh tượng đó chắc chỉ có chồng tôi mới chứng kiến nhiều cảm xúc đến vậy: Lo cho vợ, thương vợ, mà nhìn vợ trong tình huống “dở khóc dở cười” thì cũng không nhịn được cười.

Tôi vừa xong vụ “cấp cứu” thứ nhất thì lại lên xe chạy tiếp đến viện để cấp cứu vụ thứ hai - vết mổ rỉ dịch.
Đến nơi, tôi được đưa vào phòng cấp cứu vì chiều tối, phòng khám không làm nữa. Bác sĩ tháo băng ra, nhìn kỹ rồi nói: “Không sao đâu, vết thương chỉ hở nhẹ một tí thôi, chị lo lắng quá rồi”.
Hú hồn! Thế là bác sĩ làm sạch lại vết mổ, dán lại băng y tế mới, dặn về nhà vệ sinh bằng nước muối sinh lý, lau khô và giữ sạch là được. Từ đó mỗi sáng tôi đều dậy sớm thấm nước muối vào gạc rồi lau qua. Giờ mọi thứ đều ổn.
Kinh nghiệm rút ra sau vụ “rỉ máu nhớ đời”
Sau vụ đó, tôi rút ra cả đống kinh nghiệm xương máu (theo đúng nghĩa đen):
- Hai ngày đầu sau sinh tuyệt đối không tắm. Cứ lau người thôi, sợ nước dính vào vết thương chưa khô.
- Khi được tháo băng dán y tế, vẫn nên giữ khô ráo, hạn chế cúi người hay cười mạnh.
- Vệ sinh vết thương bằng nước muối sinh lý, lấy gạc sạch lau nhẹ, không chà xát mạnh.
- Nếu muốn sát trùng, nên dùng loại thuốc sát trùng màu vàng trong, đừng dùng loại xanh lè như thuốc thủy đậu. Tôi từng dại dột bôi loại xanh, đến lúc đi khám bác sĩ phải lau chùi nửa tiếng mới nhìn thấy vết mổ.
- Tắm bình thường và giữ cơ thể sạch sẽ, chỉ cần lau khô kỹ vùng mổ, không để đọng nước là được.
- Nếu thấy vết mổ sưng, đỏ, rỉ dịch, có mùi thì phải đi khám ngay đừng chần chừ.
- Và quan trọng nhất: Đi siêu âm kiểm tra vết mổ trong để đảm bảo tử cung lành hẳn, vì vết ngoài khô chưa chắc bên trong đã liền.
Vết mổ của tôi đã lành, chỉ còn hơi ngứa. Mỗi lần soi gương thấy vết sẹo ngang bụng, tôi lại vừa buồn cười vừa xúc động. Buồn cười vì nhớ lại cảnh chạy “tay ôm bụng, tay che mông” giữa đường mưa. Xúc động vì thấy mình thật sự đã đi qua một hành trình rất thiêng liêng ấy.
Mình, cô gái 27 tuổi kể về lần đầu tiên làm mẹ :)



Bình luận