“Ổn định với tôi là một trạng thái an toàn, đều đều mỗi ngày với những công việc quen thuộc cùng với đó là giá trị, hiệu quả ở mức trung bình. Mọi thứ như một dòng chảy hết từ ngày này qua ngày khác”.
Nếu nói thật lòng, tôi chưa bao giờ là kiểu phụ nữ yêu sự ổn định. Tôi không thấy hạnh phúc trong việc mỗi sáng mặc đồng phục công sở, chen chúc trên con đường quen, ngồi tám tiếng trong văn phòng với những cuộc họp lặp đi lặp lại, tháng nào cũng lĩnh cùng một khoản lương, rồi về nhà ăn tối và đi ngủ.
Nghe thì an toàn đấy, nhưng với tôi ổn định đôi khi là một hình thức chôn sống bản thân trong sự an toàn.
Tôi từng thử rồi. Tôi từng là một nhân viên văn phòng đúng chuẩn công việc ổn, thu nhập ổn, cuộc sống ổn, tương lai ổn định. Mỗi ngày đều trôi qua như một bản sao của ngày hôm trước. Nhưng càng lâu, tôi càng thấy trong người có gì đó muốn vùng vẫy, muốn phá bỏ, muốn thử một điều gì khác. Tôi biết mình không thể làm thuê cả đời. Công ty nào cũng thế, luôn muốn tìm những ứng viên tiềm năng lăn xả làm ngày làm đêm, những ứng viên trẻ hơn, trả lương thấp hơn nhưng nhiệt huyết hơn thay thế chỗ bạn - một người đã có gia đình.

Và tôi không muốn cuộc đời mình kết thúc trong một căn phòng họp nào đó, với chức danh “nhân viên kỳ cựu”. Tôi muốn phiêu lưu, muốn thử, muốn thất bại, muốn thành công, muốn được sống hết mình.
Thế nên tôi lấy chồng - một nước đi mạo hiểm?
Mọi người, anh chị đồng nghiệp, bạn bè thấy tôi quyết định lấy chồng ở tuổi 24 thì hết sức ngạc nhiên, liên tục hỏi tôi có bị ép cưới không, có mạo hiểm quá không?
Thì thú thực tôi đã lên kế hoạch lấy chồng chứ không phải chồng lấy tôi. Dù có hơi sớm nhưng tôi thấy nó phù hợp. Lấy nhau về, yên tâm tu chí làm ăn, tiết kiệm được nhiều khoản quà cáp, đi lại và còn được ở bên nhau nhiều hơn, thấy có nhiều cái lợi hơn nên tôi mới lấy chồng. Và tôi lấy một người… cũng không thích sự ổn định giống tôi.
Anh không phải kiểu người an phận. Không thích làm thuê, không chịu nổi cảnh ngồi yên một chỗ. Hồi mới quen, sự “nổi loạn” của anh là ác mộng với tôi. Cứ đi làm công ty nào được một thời gian, thế nào cũng xảy ra vấn đề với sếp rồi nghỉ. Tôi, một người có kế hoạch rõ ràng cho tương lai, nhìn anh mà nhiều lúc lo lắng đến mất ngủ. Nhưng rồi càng tiếp xúc, tôi càng nhận ra: Sự không ổn định của anh lại là điều tôi cần.
Bởi trong anh có ngọn lửa, có khát vọng, có niềm tin rằng cuộc sống này còn nhiều thứ đáng để thử. Và kỳ lạ thay, dù có những lúc tôi mệt mỏi với cái tính “phiêu lưu” ấy, tôi vẫn luôn tin rằng: Anh sẽ làm nên điều gì đó.
Vì sao tôi chọn lấy chồng hiện tại? Có đáng không khi cưới một người không ổn định?
Đáng. Vì anh là người duy nhất ở bên tôi khi mọi thứ tệ nhất.
Ngày tôi hư xe giữa trời mưa, anh không than một câu mà phóng đến, ướt sũng cả người để giúp tôi dắt xe. Ngày tôi đi làm về mệt mỏi, mở cửa ra thấy anh đã bày sẵn một mâm cơm nóng hổi, nước mắt tôi tự nhiên rơi. Không cần hoa, không cần quà, chỉ cần vậy thôi - cảm giác có người đợi mình, có người sẵn sàng làm điều nhỏ nhặt nhất để mình được an yên.

Anh không hoàn hảo, nhưng anh luôn xuất hiện đúng lúc tôi cần.
Thế nên lấy chồng với tôi không phải là để có một bến đỗ bình yên, mà là tìm một người dám cùng mình đi trong những cơn sóng lớn của đời. Tôi không cần một người đàn ông cho tôi cuộc sống đủ đầy, tôi cần một người khiến tôi dám mạo hiểm, dám tin, dám bước tiếp.
Nhưng thú thật, những năm đầu hôn nhân không hề dễ dàng. Hai con người ưa tự do, mạnh mẽ, cái tôi lớn ở chung nhà thì không tránh khỏi va chạm. Có lúc tôi từng nghĩ, “Hay là mình chọn sai?” Nhưng rồi mọi thứ thay đổi khi tôi mang thai.
Tự nhiên, những cuộc cãi vã nhỏ nhặt dừng lại. Anh bắt đầu lo lắng cho tôi hơn, đứng ra cáng đáng hết công việc khởi nghiệp của 2 vợ chồng. Tôi hỏi anh có áp lực không, anh nói áp lực nhưng không làm thì ai nuôi vợ nuôi con anh… Cảm động thật sự.
Mạo hiểm hơn nữa khi cả hai cùng khởi nghiệp
Tôi không chỉ mạo hiểm trong tình yêu, mà còn trong công việc. Tôi quyết định nghỉ việc ở công ty lớn, từ bỏ mức lương rất hấp dẫn để… cùng chồng mở quán.
Đó là khoảng thời gian mà chỉ cần nghĩ lại thôi, tôi vẫn thấy rùng mình. Đang có bầu mà vẫn chạy khắp nơi lo vốn, vay nợ, dốc hết tiền tiết kiệm để đầu tư. Có những đêm tôi mất ngủ vì chạy deadline, kiếm thêm tiền. Có đôi lúc chồng cũng sợ không trả được nợ, sợ tương lai của con bấp bênh. Nhưng rồi tôi lại nghĩ: “Nếu không làm bây giờ, thì bao giờ mới dám làm?”.
Giữa những tháng ngày lo toan, tôi nhận ra sống đúng với bản năng mạo hiểm của mình lại là một đặc ân. Tôi không cần biết năm sau sẽ ra sao, chỉ cần biết hôm nay mình đang nỗ lực hết mình cho điều mình tin tưởng.
Sau tất cả, tôi thấy gì?
Bây giờ, khi đang ngồi viết những dòng này với em bé đang ngủ say bên cạnh, tôi vẫn thấy mình không thuộc về “sự ổn định”. Tôi còn biết chắc một điều: Tôi đang sống.
Tôi đang sống đúng với con người mình vừa làm mẹ, vừa làm vợ, vừa là kẻ phiêu lưu trong chính cuộc đời mình.
Ổn định là lựa chọn của nhiều người, và tôi tôn trọng điều đó. Nhưng với tôi ổn định không phải là hạnh phúc. Hạnh phúc là khi mỗi ngày thức dậy, tôi vẫn thấy trái tim mình còn rung động, còn khao khát, còn sống có động lực và mục tiêu và có người đi cùng mình.
---
Mình, cô gái 27 tuổi kể về lần đầu tiên làm mẹ :)




Bình luận