
Khoảnh khắc nhìn thấy con lần đầu, tôi bất ngờ vì gương mặt nhăn nhúm ấy lại giống bố đến kỳ lạ. Nhìn kỹ từ trán, mũi đến miệng, cứ như một “bản sao mini” của chồng đang nằm trong vòng tay tôi.
Và thật lạ, thay vì buồn vì con chẳng giống mẹ, tôi lại thấy lòng mình nhẹ đi — như thể nét giống bố ấy chính là sợi dây đầu tiên kết nối hai cha con, và cũng là thứ khiến gia đình nhỏ của tôi thêm gắn bó ngay từ giây phút đầu tiên.
Tôi nhớ rất rõ khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy con sau khi sinh. Em bé nhỏ xíu, da trắng, tay thon dài, nằm yên lặng say giấc. Lúc đó mặt con nhăn nhúm, xấu lắm nhưng vẫn nhìn ra được nét giống bố. Tôi ngắm kỹ lại, từ trán, mũi đến miệng, tất cả đều như bản sao của chồng.
Thật ra, ngay từ khi mang bầu, tôi đã hay nghĩ đến chuyện con sẽ giống ai. Nhiều người thường mong con giống mẹ, vì mình cho bé “ở trọ” trong bụng cả 9 tháng, nếu giống y chang bố thì không cam tâm lắm đúng không? Nhưng tôi thì khác. Tôi luôn mong con sẽ giống bố, càng giống càng tốt. Bởi vì tôi nghĩ nếu con giống bố thì bố sẽ thương con hơn, gắn bó hơn và có trách nhiệm với con hơn.
Người mẹ thương con là điều hiển nhiên vì mình mang thai, sinh nở, chăm sóc từng li từng tí nên sẽ gắn kết hơn. Nhưng người bố thì khác. Trong lần đầu gặp gỡ, tôi nghĩ rằng bố luôn cần sợi dây “trực quan” nhất, một cái nhìn đặc biệt để kết nối với con. Sợi dây ấy, có thể là gương mặt thu nhỏ của chính mình. Có lẽ khi nhìn thấy một đứa trẻ có khuôn mặt, dáng người, điệu cười hay ánh mắt giống hệt mình, tự nhiên người bố sẽ cảm nhận rõ hơn rằng “đây là máu thịt của mình”. Thế nên, tôi nghĩ bố sẽ nhanh chóng gần gũi, bắt đầu hành trình yêu con bằng tất cả bản năng, sự che chở của một người đàn ông.

Thêm một lý do nữa, dưới góc nhìn cá nhân, tôi vẫn nghĩ là nếu con giống bố thì nhà nội thường dành cho con sự yêu thương, quan tâm đặc biệt. Vợ chồng tôi là gene bố mạnh nên con tôi vừa sinh ra, cả họ nội đã tranh nhau nhận: “Cái trán này giống ông nội nè, cái mũi này y hệt bố nó đó”. Tôi thầm nghĩ: “Đúng rồi giống lắm nên thương cháu nhiều vào cả nhà nhé!”.
Tôi còn đùa với mấy chị bạn rằng, sinh con giống bố là khỏi xét nghiệm ADN, tiết kiệm khối tiền. Nghe vui vậy thôi nhưng nói thật, tôi thấy chuyện con mang nét bố là một cái “phúc”. Vì lúc đó, ai cũng yêu con, ai cũng cảm thấy “đứa nhỏ này là con cháu nhà mình”. Một đứa trẻ lớn lên trong tình yêu chung của hai bên gia đình, của bố mẹ và ông bà, chắc chắn sẽ hạnh phúc hơn nhiều so với việc được “thương vì nghĩa vụ”.
Sau khoảng 1 tháng, con tôi “vỡ nét”. Cái mũi cao, cái trán rộng, đôi môi mỏng - tất cả đều in đậm dấu ấn của bố. Thật ra nếu là con gái giống bố, có lẽ tôi sẽ hơi lo vì nét đàn ông thường góc cạnh. May mắn là tôi sinh con trai. Con trai sau này lớn thì không cần đẹp, chỉ cần khỏe mạnh, thông minh và có chí hướng là đủ.

Tôi từng nghe nhiều người phụ nữ than thở rằng “mang nặng đẻ đau mà nó chẳng giống mình tí nào, giống nhà nội hết”. Tôi hiểu cảm giác đó. Nhưng với tôi, chuyện này chẳng có gì phải buồn. Trái lại, tôi thấy đó là lợi thế. Bởi sinh con ra giống bố, tôi có được danh sách những “lợi ích phụ” mà chẳng ai nói trước:
Thứ nhất, chồng tự động chăm con hơn. Mỗi khi có ai khen “con anh giống anh lắm”, tôi thấy mặt chồng tôi sáng rỡ, tối về bế con suốt. Được bế phiên bản mini của mình, ai mà không thích đúng không?
Thứ hai, nhà nội thường cưng con hơn. Đi đâu cũng được bế, được ôm, được nựng, ai cũng nhận “đây là cháu tôi”. Tôi chỉ việc đứng bên cạnh, cười vui vẻ, để mọi người chia nhau trông con giúp.
Và cuối cùng, tôi thấy mình được yêu hơn. Vì có công “copy - paste”, chồng yêu tôi hơn hẳn. Còn tôi, mỗi lần chồng nhìn con, ánh mắt anh dịu lại, ấm áp hơn, như nhìn thấy chính mình trong đó. Rồi nhìn hai cha con bên nhau, thấy giống nhau đến kỳ lạ, lại có cảm giác yên tâm rằng mình đã trao tình yêu đúng người. Và bây giờ, tình yêu ấy đang lớn lên từng ngày trong hình hài nhỏ bé kia.
Mình, cô gái 27 tuổi kể về lần đầu tiên làm mẹ :) |





Bình luận