
Những tháng cuối thai kỳ là giai đoạn vừa hồi hộp, vừa xúc động nhất của hành trình làm mẹ. Nỗi sợ, niềm vui, sự mong chờ và cả những chuyện dở khóc dở cười… tất cả đan xen khiến mẹ bầu nào cũng thấy mình đang bước qua một cột mốc thật đặc biệt trong đời.
“Nếu qua giai đoạn này mà đầu em bé không đảo ngôi xuống để đẻ thường thì có thể phải đẻ mổ nhé!”. Vào tuần cuối, trong phòng khám tư, bác sĩ vừa đưa máy siêu âm lên bụng, vừa nói vợ chồng mình vậy.
- Làm gì giờ? Phải đẻ mổ thật sao.
Lúc ấy không biết làm gì, người đầu tiên mình cầu cứu là mẹ. “Mẹ ơi, mẹ vào đây sớm cách 1 tháng trước ngày dự sinh đi, con có thể vỡ ối bất kỳ lúc nào. Với khả năng cao con phải đẻ mổ nữa”. Thế là mẹ tay xách nách mang một đống đồ chơi trẻ con, quần áo trẻ con từ Bắc vào. Mình bảo chồng là anh phải ở cạnh em những lúc này đừng có mà đi nhậu, đi công tác. Em có thể vỡ ối bất cứ lúc nào đấy!
Thú thật là đến tận bây giờ mình vẫn chưa qua nổi cơn sốc đẻ mổ dù đang bế con trên tay.
Mình không như những bà bầu khác, sau khi chuẩn bị 7749 các loại kiến thức, mình cảm thấy không có chút run sợ nào trước việc đẻ thường. Mình muốn đẻ thường cho tốt (chắc có thể là do mình chưa đẻ bao giờ). Mình còn trêu chồng tập bài rặn đẻ với em đi.
Tháng cuối thai kỳ, tuần nào cũng đều đặn mình đến bác sĩ khám để xem tình hình em bé như thế nào, có sinh thường được hay không thì kết quả không khả quan lắm. Lần nào siêu âm xong bác sĩ cũng nói đầu cu cậu nhà mình to quá - chắc thừa hưởng gen đầu to thông minh từ bố nó. Và vị trí đầu hơi cao, không tụt xuống thì khả năng đẻ mổ rất cao.
Thế là 2 tuần cuối mình chạy KPI ác liệt, tối nào cũng tranh thủ về sớm đi bộ, mong rằng đầu con tụt xuống để được sinh thường. Đều đặn ngày nào cũng 1 tiếng đồng hồ đi bộ mà một bà bầu 36-37 tuần, bụng to vượt mặt mà đi như thế là hổn hển luôn ấy.
Nhớ lại lúc đấy không có suy nghĩ gì là sợ đẻ luôn, chắc có lẽ do mình lạc quan. Mình sợ đẻ mổ nên việc đẻ thường với mình là một món quà. Mà nếu không sợ đẻ thì mình còn gì để sợ nữa. Tuần cuối mình vẫn ung dung ôm bụng bầu đi loanh quanh. Thậm chí mình còn rủ chồng đi chơi khắp phố. Giờ mình nghĩ lại thì đó là ngốc chứ không phải lạc quan. Nhỡ đang đi chơi con mắc chui ra thì… May là con biết lựa giờ, đòi chui ra ban đêm.
Ở tuần thứ 39, bụng mình xệ hẳn xuống, cảm giác như lúc nào em bé cũng có thể tụt xuống nhất là lúc leo cầu thang. Nhưng mà không được dùng đai đỡ bụng (để đầu em bé tụt xuống tự nhiên) nên đi khệ nệ lắm, chân dạng ra hai bên đi như vịt Donald, muốn khép lại cũng không được.
Người khác thường tự động viên bản thân sẽ làm được mà, cố lên. Còn mình thì động viên bản thân có đứa con này rồi giàu lên, nhất định sẽ phất lên. Chắc có lẽ vậy mà mình không cảm thấy sợ. Mình còn cảm thấy vui đằng khác. Có con rồi thì giàu hơn, công việc của 2 vợ chồng phát triển hơn
- “Tại sao chị có niềm tin ấy? Chị đi xem bói chứ gì?” - trợ lý hỏi.
Đúng thiệt, đi coi người ta bảo có đứa con xong công việc của vợ chồng sẽ tốt hơn. Nên mình rất mong chờ em bé này chào đời. Nghĩ lại, một phần mình không quá áp lực chuyện sinh đẻ là bởi mình bị áp lực chuyện tiền bạc và sự nghiệp hơn. Lấy gì nuôi con? Làm sao dạy cho con sống tốt, trở thành người có ích cho xã hội đây? Nên sinh đẻ không áp lực với mình. À không, nói đúng hơn là sinh thường không áp lực mình lắm. Còn lại mình tự nhủ bản thân phải cố lên đừng sợ, sắp đón bé na về rồi, mình sẽ là người mẹ tốt thôi.
Nếu các mom cũng đang trong những tuần cuối và đang lăn tăn suy nghĩ thì đừng hoảng. Hít một hơi sâu, nhìn lại hành trình đã qua: 9 tháng trời, bạn đã chịu đựng biết bao mệt mỏi, đau lưng, chuột rút, khó ngủ, nôn ói mà vẫn đi làm, vẫn chăm nhà, vẫn cười được. Giờ chỉ còn một đoạn ngắn nữa thôi là đón baby về nhà rồi.
Lo lắng hoang mang không giúp chúng mình sinh con dễ hơn đâu. Nên hãy cố gắng giữ một trạng thái lạc quan nhất để đi sinh thật thuận lợi nhé. Chỉ cần một tiếng khóc của con vang lên, bạn sẽ biết: Mọi nỗi sợ, mọi cơn đau, mọi đêm mất ngủ đều xứng đáng.
---
Mình, cô gái 27 tuổi kể về lần đầu tiên làm mẹ :)







Bình luận